The Soda Pop
Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324252

Bình chọn: 9.5.00/10/425 lượt.

g bước về phía thang máy.

Tân quản gia chạy mau vài bước, vì Nhan Nặc Ưu mở thang máy chuyên dụng của Đan Sâm Duệ, cùng đi vào với Nhan Nặc Ưu. Edit: Rabbit

Trong thang máy yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở giữa hai người. Trong lòng Tân quản gia lại không ngừng bất an, tính cách của thiếu gia ông rất hiểu, biết thiếu phu nhân chủ động đi tìm cậu ấy , cậu ấy chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng nghĩ đến tình huống hôm nay, thiếu phu nhân chỉ sợ không đơn giản đến gặp thiếu gia như vậy. Nghĩ đến khả năng có thể xảy ra, trán Tân quản gia bất giác toát ra mồ hôi lạnh.

“Thiếu phu nhân, tôi vào thông báo một tiếng trước với thiếu gia.” Nhìn Nhan Nặc Ưu ngồi đợi chờ ở một góc phòng khách, Tân quản gia nghĩ nên đi vào thông báo trước cho thiếu gia một tiếng.

Cũng không nghĩ đến vừa mới đi vài bước, đã bị tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Nhan Nặc Ưu làm cho dừng bước:“Tôi nghĩ không cần đâu Tân quản gia, bác đi hỏi thư kí một chút anh ấy có bận hay không, nếu bận chúng ta ở chỗ này chờ một chút.” Trong giọng nói là câu khẳng định, bất luận là ai cũng không thể cự tuyệt được sự uy nghiêm này.

“Vâng.” Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia cũng không dám phản bác, chỉ có thể đi đến chỗ thư kí hỏi lúc này Đan Sâm Duệ có bận hay không.

“Thiếu phu nhân, thư kí Lâm nói tổng giám đốc hiện tại đang bận rất nhiều việc, bảo chúng ta không nên quấy rầy, đợi một lát nữa.” Cung kính đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.

Mấy ngày nay, ông rõ ràng có thể cảm nhận được sự thay đổi của thiếu phu nhân đối với thiếu gia, nhưng tại sao bọn họ không thể nhìn rõ tâm của nhau, cứ phải tổn thương lẫn nhau như vậy.

“Thiếu phu nhân, đã khuya rồi, tôi có thể đi vào kêu thiếu gia được không?” Bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống, những ánh đèn đã được bật lên, Nhan Nặc Ưu ở trong phòng khách dường như không cảm nhận thấy một chút nào. nhưng Tân quản gia vẫn đang nhìn thời gian, nhìn Nhan Nặc Ưu không có ý rời đi, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

“Không cần, chờ một chút đi.” Trong giọng nói tràn đầy kiên định, không để cho bất kì ai có cơ hội phản bác.

Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu, Tân quản gia cũng biết không thể nói gì, chỉ có thể đứng ở một bên chờ.

“Tân quản gia, bác cũng ngồi một lát đi, đứng lâu như vậy cũng mệt.” Ở trong nhà, tuy rằng có thể cảm giác được Tân quản gia đối xử tốt với mình, nhưng cô không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.

“Không cần thiếu phu nhân, tôi đứng là được rồi.” Địa vị của Tân quản gia ở Đan gia cũng rất cao . Nhưng ông vẫn như cũ tuân thủ bổn phận, làm việc của mình .Chính vì điều đó mà Đan gia mới càng coi trọng ông.

Càng ngày càng khuya, thư kí Lâm thật ra cũng vẫn chú ý hai người trong phòng khách. Nhìn ra được khí chất phi phàm và cả gia thế của hai người đó. Nhưng cô cũng biết tổng giám đốc, lúc công tác thời điểm không thích bị ai quấy rầy . Cô cũng hỏi qua ông lão kia bọn họ tới làm gì, mà ông lão cũng chỉ trả lời mơ hồ, không có cách nào khác cô cũng chỉ có thể bảo bọn họ chờ .

Nhìn đồng hồ treo tường, thư kí Lâm nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.

Liên tục gõ ba tiếng, nhưng bên trong không có ai đáp lại.Thư kí Lâm trên mặt cũng không có biểu tình dư thừa gì, chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong tay cũng bưng một ly cà phê.

“Tổng giám đốc, đã khuya rồi, ngài cũng nên trở về.” Nhìn Đan Sâm Duệ vẫn bận rộn kí tên xét duyệt đống văn kiện, thư kí Lâm trong mắt tràn đầy tình yêu.

Người đàn ông này làm cho cô vừa hận vừa yêu. Hận là hắn vô tình, mặc kệ chính mình ám chỉ hắn như thế nào, hắn vẫn như cũ vô tình như vậy, đến cuối cùng còn nói với cô một câu, nếu cô thật lòng với hắn thì hãy tránh xa hắn. Hắn giống như cây thuốc phiện làm cho tình yêu của cô không thể che giấu,mặc kệ đã bị ngăn cảnvà thương tổn như thế nào, cô đều trước sau như một thương hắn.

“Ưhm, cô về trước đi.” Đan Sâm Duệ cũng không ngẩng đầu lên, bình thản nói với thư kí Lâm.

“…… Tổng giám đốc……” Suy nghĩ thật lâu, thư kí Lâm có chuyện cần nói với tổng giám đốc về việc trong phòng khách có hai người đang chờ.

“Còn có chuyện gì, một lần nói cho xong đi.” Nhìn một bên văn kiện chồng chất như núi, giọng nói Đan Sâm Duệ đã không còn kiên nhẫn.

“Là như vậy, bên ngoài trong phòng khách vẫn có hai người chờ ngài từ chiều đến bây giờ, vẫn chưa có dấu hiệu rời đi.” Một mạch, thư kí Lâm báo cáo xong. Muốn ở bên cạnh một người đàn ông giỏi giang như vậy, thay hắn xử lý sự tình, cũng là vô cùng khó khăn.

“Hai người? Bọn họ có hỏi gì không?” Đan Sâm Duệ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thư kí Lâm, trong lòng mơ hồ có chút kỳ vọng.

“Không có, bọn họ chỉ mơ hồ nói là chờ ngài .”Còn chưa nói xong, lại có một tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Đan Sâm Duệ nghe tiếng gõ cửa, trực giác kêu lên.

Cửa mở ra, Tân quản gia từ ngoài cửa đi vào. Cung kính đi vào bên cạnh Đan Sâm Duệ nói:“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã đợi ngài thật lâu , hiện tại đã rất mệt đang ngủ trong phòng khách.” Trong giọng nói, hoàn toàn là ngữ điệu máy móc.

“Cái gì?” Đan Sâm Duệ không phát giác chính mình