Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324013

Bình chọn: 9.00/10/401 lượt.



Trước kia nói chán ghét người phụ nữ kia làm cho bạn tốt thương tâm, là vì người phụ nữ kia làm cho bạn tốt thương tâm chán chường. Từ ba ngày hôn lễ trước, sau khi lần thứ hai nhìn thấy người phụ nữ xinh như mộng như ảo kia, hắn cũng không còn oán hận nhiều nữa.Người phụ nữ thanh nhã như vậy, đáy mắt trước sau vẫn mang theo ưu thương làm sao có thể khiến hắn hận. Nói hắn trọng sắc khinh bạn, hắn cũng nhận.

Đó là sự thật, ở buổi hôn lễ kia người phụ nữ đó khiến cho người ta không uống mà say.

“Đừng uống nữa, cậu cần phải trở về gặp cô ấy. Mà đêm đó cô ấy nói với cậu câu kia, nói không chừng là do tức giận mà thôi. Cậu cần phải tin tưởng cô, cho cô ấy không gian tự do, nói không chừng, quan hệ của hai người sẽ từ từ dịu đi rồi sẽ tốt hơn……”Từ từ ngồi xuống bên cạnh bạn tốt, Chung Minh Hiên bắt đầu sử dụng tâm lý của thầy thuốc, kiên nhẫn thay Đan Sâm Duệ phân tích khúc mắc giữa hắn và Nhan Nặc Ưu.

“Tớ thật sự có thể trở về gặp cô ấy sao? Cô ấy có thể hận tớ hay không?” Cho dù trở về, hắn biết hắn cũng sẽ không giống nhau trước kia đối xử ôn nhu với cô. Bởi vì hắn là con người kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tâm phục khẩu phục trước người khác. Cho tới bây giờ đều chỉ có người khác tâm phục khẩu phục hắn, hắn chưa từng cúi đầu trước bất kì ai.

“Đúng, cậu trở về đi. Nhìn xem cô ấy rốt cuộc có cảm tình vói cậu hay không.” Người bạn tốt này, hắn thực quý trọng, cho nên cũng hy vọng bạn tốt có thể hạnh phúc.

“……Được, tớ trở về nhìn xem.” Nghe lời nói của Chung Minh Hiên, Đan Sâm Duệ suy nghĩ thật lâu, mới thận trọng gật đầu. Lúc này, hắn sẽ cho cô tự do, để cho cô có không gian tự do để hít thở. Hy vọng, cô sẽ không làm cho hắn thất vọng. Edit: Rabbit

Đan Sâm Duệ nghe xong lời nói của Chung Minh Hiên, từ bên ngoài trở về, không còn chôn mình trong rượu và công việc nữa. Hắn phải về để gặp cô, người con gái khiến cho hắn nhớ thương cũng vừa khiến hắn đau lòng.

Lúc này, hắn sẽ đáp ứng cô, cho cô không gian và thời gian riêng, hy vọng cô không làm ra chuyện gì khiến cho hắn tức giận là được rồi.

“Thiếu gia ngài đã trở lại, ngài muốn tìm thiếu phu nhân sao?” Tân quản gia không biết khi nào đã đi tới bên cạnh Đan Sâm Duệ, dường như rất hiểu tâm tư của Đan Sâm Duệ, chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán được ý nghĩ của Đan Sâm Duệ lúc này.

“Không có, tôi đợi một lát mới đi tìm cô ấy.” Nghe một câu nói của Tân quản gia đã đoán được ý nghĩ của mình, Đan Sâm Duệ có chút ngượng ngùng. Trốn tránh nói với Tân quản gia xong, bước nhanh lên lầu, không dám nhìn lại ánh mắt phía sau của Tân quản gia.

Chuyện trong lòng bị nhìn thấu, Đan Sâm Duệ trong lòng rất buồn bực. Chẳng lẽ hắn không còn che giấu được nội tâm của bản thân nữa sao? Vậy mà để cho một câu nói của Tân quản gia đã vạch trần được nội tâm của hắn. Lúc ở bên ngoài hắn cùng người khác bàn chuyện làm ăn, người khác làm sao có thể đoán được suy nghĩ trong lòng của hắn?

Xem ra người đàn ông khi yêu cho dù là người thông minh cũng sẽ trở nên ngu ngốc. Nhan Nặc Ưu vẫn một mình ngơ ngác ngồi bên dòng suối nhỏ, im lặng nhìn phong cảnh xung quanh, hít thở không khí xung quanh.

Trong thư phòng, Đan Sâm Duệ buồn bực lục lọi sách trên giá sách, không ngừng đi lại.

Một lát nữa, hắn nên đi tìm cô như thế nào? Câu đầu tiên phải nói cái gì đây? Tất cả đều làm cho Đan Sâm Duệ vô cùng khẩn trương và áp lực, giống như một chàng trai mới biết yêu lần đầu, xấu hổ và bất an.

Rốt cục, thấp thỏm nhưng không yên hắn đi tới phía sau hoa viên, đứng từ xa nhìn về phía cô gái thanh nhã giống như tiên nữ có thể dễ dàng biến mất bất cứ lúc nào, trong mắt tràn đầy quyến luyến.“Tại sao em không yêu tôi?” Đấu tranh trong lòng làm cho khuôn mặt hắn chua xót.

Từ khi tới tòa biệt thự này, Nhan Nặc Ưu cũng chưa từng nghiên cứu xung quanh, nhưng đối với mọi thứ xung quanh cô luôn cảnh giác. Cho nên khi Đan Sâm Duệ vừa đến hoa viên, lúc hắn đứng ở xa, cô đã cảm giác được . Buông chén trà trong tay, quay đầu thản nhiên nhìn nơi Đan Sâm Duệ đứng:“Sao vậy, nếu đã trở lại tại sao lại đứng xa như vậy?”

Đan Sâm Duệ vốn đang chìm trong hồi ức của mình sau khi nghe thấy lời nói của Nhan Nặc Ưu, rất nhanh phản ứng lại, chậm rãi bước gần về chỗ Nhan Nặc Ưu đang ngồi.

“Tôi chỉ đang suy nghĩ, tôi rời khỏi đây vài ngày, cô cảm thấy thế nào?” Trong giọng nói mang đầy sự châm chọc và khiêu khích, lại ẩn giấu biết bao tình cảm.

“Điều này không cần anh quan tâm, tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, tôi về phòng trước.”Trong lòng cô mang đầy chờ mong câu đầu tiên mà người đàn ông kia nói ra sẽ là một câu quan tâm, nhưng không nghĩ đến đổi lấy lại là một câu châm chọc khiêu khích. “Cô không phải muốn tiếp tục đi học sao? Chẳng lẽ chuyện này cô cũng không muốn nói với tôi.” Nhìn người con gái hắn ngày đêm mong nhớ, vậy mà khi vừa nhìn thấy hắn đã muốn rời đi. Chẳng lẽ chính mình thật sự làm cho cô xem thường như vậy sao?

“Cái gì, anh đồng ý để cho tôi đi học?” Vốn trong lòng mang đầy áp lực Nhan Nặc Ưu sau khi nghe thấy Đan Sâm Duệ nói, có chút kích động hỏi.

Đan Sâm Duệ lặng lẽ nhìn Nhan Nặc Ưu kích


XtGem Forum catalog