
ó Cửu Vân cũng không tỏ ra ngạc nhiên, ba ngón tay thon dài nắm nhẹ cằm
nàng, cúi đầu, ở trên mặt nàng ngửi ngửi một chút, bật cười: “… Ngươi quả thật
rất thơm.”
Thúy Nha như bị mê hoặc: “Dầu hoa quế mua ở tiệm tạp hóa dưới chân núi, năm
văn tiền một cân, là hoa quế tươi…”
Phó Cửu Vân cười càng thêm vui vẻ: “Nếu đã vậy, ngươi nhắm mắt lại đi.”
Thúy Nha không chần chờ lập tức nhắm chặt hai mắt, lông mi run run, gương mặt
đỏ ửng như gấc. Đàm Xuyên nhìn Thúy Nha với vẻ mặt phức tạp, nếu hôm nay thực sự
để Phó Cửu Vân hôn cô nhóc trước mặt mọi người, thanh danh bị tổn hại chỉ là
chuyện nhỏ, một lòng say mê bị thương tổn mới thực sự là chuyện lớn. Cô nhóc
tuổi còn nhỏ, đến khi phát hiện cả tấm lòng đều trao đi, lại chẳng thu được gì,
có lẽ nam nhân này chỉ trong chớp mắt sẽ quên nhóc ta, đó chính là tổn thương cả
một đời.
Nghĩ vậy, nàng lén rút ngân châm từ chiếc túi đeo bên hông, đâm nhẹ vào lưng
Thúy Nha, cô nàng lập tức mềm nhũn ngã xuống đất, Đàm Xuyên vội vàng đỡ lấy, kêu
lên: “Thúy Nha, Thúy Nha?! Nàng hình như lại ngất rồi! Mọi người mau tới giúp
với! Đem nàng tới nơi thoáng khí!”
Những tạp dịch lúc trước còn đang trợn mắt há mồm sửng sốt đều chạy tới giúp,
đặt Thúy Nha lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, mở cửa sổ để thông khí.
Đàm Xuyên thấy trong bình hoa ở góc phòng có cắm một cái quạt lông chim, làm
bộ đi qua cầm lấy, xoay người muốn quạt chút gió cho Thúy Nha, không ngờ vừa
quay lại thì xô vào trong ngực một người, hắn nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, thấp
giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Giọng nói kia làm Đàm Xuyên trong phút chốc toát mồ hôi lạnh, nàng ngây ngốc
ngẩng đầu, quả nhiên thấy Phó Cửu Vân đứng ngay trước mặt, nhìn chằm chằm nàng
đầy hứng thú.
*toát mồ hôi với anh Cửu Vân*
Nàng vội vàng cúi đầu khom lưng, cười tới mức mặt mày rạng rỡ: “Tiểu, tiểu
nhân không sao, đa tạ Cửu Vân đại nhân! Bọn tiểu nhân ở bên ngoài thường được
nghe ngài đối xử với mọi người luôn thân thiện hòa nhã, hôm nay được gặp mới
biết lời đồn còn chưa nói được phân nửa lòng tốt của ngài. Tiểu nhân có thể vào
đây, thật sự là có phúc lớn nha!”
Cùng với lớp trang điểm thê thảm trên mặt nàng, nụ cười kia nói bao nhiêu thô
tục thì có bấy nhiêu thô tục, châu hoa trên tóc theo động tác khom lưng cúi đầu
của nàng vụt lên vụt xuống, thoạt nhìn vô cùng tức cười. Hơn nữa một đầu bóng
nhẫy đen sì, cộng thêm mùi tinh dầu hoa quế bôi trên tóc gay cả mũi, đại khái
nam nhân trên đời này không bị nàng dọa cho té xỉu đã là của hiếm.
Ấy thế mà Phó Cửu Vân lại tỏ ra chuyên chú vô cùng, thâm tình vô hạn, thậm
chí còn đỡ cằm như có chút suy tư, nhìn trái, nhìn phải, nhìn trên, nhìn dưới,
cuối cùng còn tự tay giúp nàng chỉnh lại châu hoa bên tóc mai, cười dịu dàng với
nàng.
Đàm Xuyên sợ hãi khắp người, không dấu vết lùi một bước nhỏ, chỉ chỉ Thúy
Nha: “Tiểu nhân lo lắng cho tỷ muội, đi trước xem thế nào…”
Cổ tay bị hắn nắm lấy, Đàm Xuyên phản xạ tự nhiên sởn gai ốc toàn thân, hắn
dựa vào rất gần, hơi nóng trong miệng phả trên vành tai nàng, vừa tê vừa ngứa,
làm nàng bất giác nghĩ tới buổi hoàng hôn âm u hôm đó, theo phản xạ tự nhiên
muốn né tránh.
“… Cái túi của ngươi đặc biệt thật.” Đợi hồi lâu, không ngờ hắn lại nói một
câu như vậy.
Đàm Xuyên nhìn theo ánh mắt của hắn, túi nhỏ nàng đeo ở bên hông, miệng túi
lỏng lẻo rơi xuống, hiển nhiên đã bị mở ra. Nàng vội vàng cười ha ha, nhanh
chóng thắt lại miệng túi, luôn miệng nói lời cảm tạ: “Đa tạ lời khen của Cửu Vân
đại nhân, đây là tiểu nhân mua ở thôn trấn phía tây từ ba năm trước, mười văn
tiền một cái.”
“Thế à?” Hắn thờ ơ đáp lại một tiếng, đột nhiên lật tay nắm lấy chiếc túi,
nói thản nhiên: “Vậy cho ta mượn xem chút.”
Đàm Xuyên vội nhào tới, ôm chặt cánh tay hắn, run rẩy nói: “Đại nhân, trong
túi tiểu nhân chỉ có hai tiễn bạc, sau này còn phải ăn uống, mua dầu hoa quế…
Ngài, ngài khoan dung nhân nhượng!”
Phó Cửu Vân ung dung tháo nút thắt ở miệng túi, nói vô cùng dịu ngọt: “Hai
tiễn bạc cũng không phải ít, có thể mua được hai vò Lê Hoa Bạch loại tốt
nhất.”
[Lê Hoa Bạch là tên một loại rượu'>
“Cửu Vân đại nhân!” Đàm Xuyên gọi một cách bất lực đến là thê lương.
Túi bị mở ra, mấy thứ lèo tèo bên trong đều được đặt trong lòng bàn tay hắn,
một viên bạc, không nhiều không ít vừa đúng hai tiễn, một cái dây buộc tóc cũ đã
sờn, nếu gột rửa cũng được coi là sạch sẽ, lúc này trên dây nồng nặc mùi dầu hoa
quế bôi tóc, một chiếc lược gỗ đã gãy một nửa, trên răng lược còn quấn vài sợi
tóc bóng nhẫy toàn dầu. Trừ những thứ đó ra, không còn gì khác.
Phó Cửu Vân tựa như có chút ngoài ý muốn, liếc vào cái túi trống rỗng, xác
định không còn gì sót lại. Hắn im lặng trong chốc lát, vân vê hai tiễn bạc trong
tay, tung lên tung xuống: “Đúng là hai tiễn bạc, ngươi không nói dối, thông minh
lắm.”
Dứt lời hắn vỗ nhẹ lên má nàng, mỉm cười, cho lược và dây buộc tóc vào trong
túi, buộc lại vào đai lưng của nàng, hai tiễn bạc kia cứ thế thuận tay cầm
đi.
Đàm Xuyên mặt mày buồn thảm, giả bộ ôm chiếc túi vào trong ngực, cất vội ngân
châm vừa rồi giấu ở tay áo vào t