The Soda Pop
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324743

Bình chọn: 7.5.00/10/474 lượt.

trong tay Thanh Thanh dường

như biến thành một con bướm vàng, rập rờn trên hoa, đột ngột nàng ta nghiêng

người xoay tay, tỳ bà đặt ở sau lưng, năm ngón tay liên tiếp gảy xuống, dồn dập

như mưa rào, níu lấy lòng người, làm người ta hít vào một hơi, lại luyến tiếc

không muốn thở ra.

Eo vừa gập lại, người đã từ mặt đất đứng lên, bắt đầu xoay tròn, từ chậm rãi

rồi nhanh dần, tay áo dài cuốn quanh tựa mây bay, hoa đào hồng phấn từ ống tay

áo tới tấp tản ra bốn phía, như mưa như tuyết, chính là mượn từ điển cố “Thiên

Nữ Tán Hoa”.

Đàm Xuyên bỗng lắc lắc đầu, thở dài một hơi. Ngay sau đó, tiếng đàn rối loạn,

Thanh Thanh chán nản ném đàn xuống đất, cả giận nói: “Gảy ngược tỳ bà gì chứ!

Căn bản là muốn làm khó người ta!”

Các nữ đệ tử xung quanh vội tới an ủi, Thanh Thanh cáu giận một hồi, đàn tỳ

bà kia cũng bị nàng đập thành hai đoạn.

Tháng sau Bạch Hà Long Vương tới làm khách, nghe nói vị Long Vương này cũng

là một lão nhân gia phong nhã, bồi dưỡng rất nhiều nam thanh nữ tú, còn cho họ

tự phân chia thành các nhóm, chuyên tâm ca múa. Vì không muốn thua kém, các đệ

tử núi Hương Thủ liền chăm chỉ luyện tập khúc Đông Phong Đào Hoa, có điều kỹ

thuật gảy ngược tỳ bà quá khó, tập thế nào cũng không thành công, Thanh Thanh

đàn lỗi liên tiếp ba lần, tức giận là điều hiển nhiên.

“Ta không tin có ai múa nổi cái khúc nhạc hỏng này!” Thanh Thanh mặt đầy mồ

hôi, tuy đang tức giận, nhìn qua lại thấy có chút đáng thương. Bên cạnh có một

nữ đệ tử tiếp lời: “Không có ai múa nổi là thế nào? Công Tử Tề soạn hoàn khúc

Đông Phong Đào Hoa này, chính là bởi vì ở Đại Yến năm đó có người có thể múa

được, vài năm trước ta còn được thấy qua…”

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền có người cười dài nói rằng: “Không sai, quả

thực có người có thể múa được, mà người này, lại là một công chúa.”

Dứt lời, liền có một đoàn người tiến vào trong điện, người đi đầu chính là

Huyền Châu, còn người vừa nói, là một tỳ nữ phía sau nàng ta.

Thanh Thanh lập tức trầm mặt xuống, lạnh nhạt nói: “À, ta còn tưởng là ai?

Thì ra là vị công chúa bệ hạ này! Công chúa bệ hạ đương nhiên rất lợi hại, tiểu

dân hoang dã như bọn ta há có thể so sánh?”

Huyền Châu đối với các đệ tử bên trong, ngược lại không kiêu ngạo lạnh lùng

như khi đối mặt với đám tạp dịch, nàng ta hơi mỉm cười, ung dung hành lễ chào

vạn phúc, nói: “Thanh tỷ nói đùa rồi, thị nữ nói xằng bậy, cớ gì phải chấp nhặt

với nàng ta?”

Thanh Thanh ngoảnh mặt đi, giả vờ nói nói cười cười với người khác, không

thèm nể mặt nàng ta dù chỉ một phần. Nữ đệ tử vừa nói chuyện khi nãy lại vỗ tay

nói tiếp: “Không sai, mấy năm trước ta từng gặp qua tiểu công chúa nước Đại Yến!

Nghe nói năm đó nàng vừa tròn mười ba tuổi, trên Triêu Dương đài múa một khúc

Đông Phong Đào Hoa, ta đứng bên dưới nhìn… Ha ha, nói ra thật xấu hổ, ta lại có

thể nhìn đến ngây ngốc. Từ đó về sau, chưa từng thấy ai có thể múa một khúc Đông

Phong Đào Hoa tuyệt vời như vị tiểu công chúa kia.”

Thanh Thanh lập tức quay sang, cười hỏi: “Ồ? Là nước Đại Yến đã diệt vong đó

sao? Tiểu công chúa nước Đại Yến? Huyền Châu, ngươi hình như cũng là công chúa

Đại Yến? Vị tiểu công chúa kia, không phải là ngươi đấy chứ?”

Huyền Châu vẻ mặt đạm mạc, thanh âm cũng trở nên lạnh nhạt: “Thật hổ thẹn, ta

chỉ là công chúa của một trong rất nhiều nước chư hầu của Đại Yến, sao có thể

sánh với Đế Cơ? Có điều giờ đây Đại Yến đã diệt vong, chuyện đã qua nhiều lời

cũng vô ích. Thanh tỷ hà cớ gì phải vạch lại vết sẹo của người khác?”

Thanh Thanh khẽ cười, đi qua đỡ nàng vào giữa điện, nói nhẹ nhàng: “Chỉ là

đùa chút, đừng cho là thật. Huyền Châu đến đây, hẳn là cũng muốn chuẩn bị cho

việc tháng sau Long Vương tới làm khách. Khúc Đông Phong Đào Hoa này ta tự biết

không thể múa hoàn, muội muội sao không thử tài nghệ một chút?”

Huyền Châu khách sáo cười nói: “Tiểu muội thì có tài nghệ gì chứ? Chẳng qua

gần đây thường xuyên được nghe khúc Đông Phong Đào Hoa, khó tránh nổi lên nỗi

nhớ nhà. Múa không được tốt, Thanh tỷ chớ chê cười.”

Thanh Thanh nghiến răng lùi ra bên ngoài, phất tay ý bảo các nữ đệ tử tấu

nhạc, Huyền Châu cởi bỏ áo choàng đen, bên trong mặc một bộ váy dài màu đỏ, cầm

chiếc đàn tỳ bà dự phòng, càng tăng thêm bảy phần quyến rũ.

Đàm Xuyên núp trong đám người phía sau, mặt không biểu tình nhìn nàng ta vung

tay áo xoay đàn. Huyền Châu lúc nào cũng là người cố chấp hiếu thắng, trước giờ

không bằng lòng thua kém ai, năm ấy vì muốn hạ bệ một khúc Đông Phong Đào Hoa

của Đế Cơ, đã tập luyện đến hộc máu. Một người thà chết cũng không nhận thua,

luôn tìm mọi cách thể hiện bản thân trước mặt người khác, sớm hay muộn cũng sẽ

làm người khác cảm thấy khó chịu, Huyền Châu bất kể là trước đây hay hiện tại,

điểm ấy chưa từng thay đổi.

Mọi người trong điện đều bị kỹ thuật múa uyển chuyển tinh tế của Huyền Châu

thu hút, Đàm Xuyên nhân lúc không ai để ý, rón ra rón rén bò ra ngoài, nàng cũng

không nghĩ Thanh Thanh có lòng tốt mà cho nàng ra ngoài đi vệ sinh, những lúc

thế này, quả thực phải tự lực cánh sinh.

Bò bò bò, rốt cuộc cũng