XtGem Forum catalog
Tam Thiên Nha Sát

Tam Thiên Nha Sát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324633

Bình chọn: 9.5.00/10/463 lượt.

u Vân biến sắc, không đợi nàng nói xong đã chạy ra sân sau. Trên cây

sào trúc ở sân sau phơi đầy quần áo còn ướt sũng, phất phơ đu đưa theo gió. Hắn

tùy tay rút một chiếc áo, giũ mạnh trước gió, lưng áo chình ình một lỗ thủng

lớn. Lại rút ra một cái quần, trên đầu gối thủng lỗ chỗ vô cùng thê thảm. Toàn

bộ quần áo ở sân sau, cư nhiên không có một cái nào còn nguyên vẹn.

Hắn đột nhiên xoay người, Đàm Xuyên đang rụt rè đứng ở phía sau, hai mắt đỏ

bừng, nước mắt chảy ào ào.

“Tiểu nhân thấy quần áo của đại nhân đều bị phá hư, sợ chết khiếp, lại không

dám trốn, cho nên thầm nghĩ phải lấy công chuộc tội, liền múc nước giúp ngài lau

chùi dọn dẹp. Thế, thế nhưng…”

“Khỏi phải thế nhưng nữa.” Phó Cửu Vân ngắt lời nàng, trừng mắt nhìn nàng như

đang nhìn quái vật. Những lúc hắn không cười, vẻ mặt mơ hồ có chút lạnh lùng,

cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, vừa lộ vẻ u buồn, lại vừa lãnh đạm, “Ngươi đã

tới những phòng nào? Nói.”

“Hức… Chính là phòng thứ nhất bên tay trái, một vài phòng bên tay phải… Tiểu

nhân thực sự thành tâm vì ngài mà làm việc! Tấm lòng của ta, sáng rọi trăng

sao…”

Khi Phó Cửu Vân từ trên hành lang trở lại, sắc mặt đã xanh mét, dù sao sáng

sớm về nhà mà phát hiện đồ vật trong nhà đều bị đập bể thành một đống lộn xộn,

khó mà vui vẻ nổi.

“Cửu Vân đại nhân…” Đàm Xuyên sợ hãi nhìn hắn, “Ngài trách phạt tiểu nhân đi…

Tiểu nhân tội đáng muôn chết…”

Hắn lạnh nhạt liếc nàng một cái: “…Xem ra, ngươi vất vả cả đêm rồi.”

“Đa tạ đại nhân đã khen.” Đàm Xuyên cúi đầu lau nước mắt, sụt sịt mũi, “Nhưng

mà tiểu nhân chân tay vụng về, chẳng làm được việc gì, không đáng khen

ngợi.”

Phó Cửu Vân bỗng nhiên nở nụ cười, vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, cứ như thể

tiểu tạp dịch đang vờ vĩnh khóc lóc trước mặt chưa từng phá nát bét sân nhà hắn,

ngược lại còn giúp hắn làm việc tốt.

“Không sao,” hắn chu đáo quan tâm, ấm áp như gió xuân, “Chúng ta… cứ thong

thả là được.”

Đàm Xuyên mang theo đôi mắt thâm quầng sưng húp trở về nơi ở của mình, lúc

này trời đã sáng, Thúy Nha đang vắt khăn lau mặt, vừa thấy nàng trở lại, hét một

tiếng rồi chạy nhào tới.

“Xuyên tỷ!” Nàng kêu vang dội, rồi đột nhiên hạ giọng, gương mặt hưng phấn đỏ

bừng bừng, “Thế nào thế nào? Tối hôm qua Cửu Vân đại nhân ngài ấy có phải rất

lợi hại hay không? Tỷ có phải sung sướng muốn chết luôn a?

Đứa nhỏ này rốt cuộc là từ đâu học được mấy lời không đứng đắn này?

Đàm Xuyên mệt mỏi đẩy cô nhóc ra, tự mình vắt một cái khăn ấm lau mặt, lẩm

bẩm: “Hắn quả thực rất lợi hại, ta xém chút nữa sung sướng muốn chết rồi.”

Thúy Nha lại thét một tiếng chói tai, vẻ mặt đầy mơ mộng: “Xuyên tỷ em thật

hâm mộ tỷ nha! Em đã sớm biết Cửu Vân đại nhân không như những đại nhân khác,

không bao giờ khinh thường đám tạp dịch bên ngoài chúng ta.”

“…Đó gọi là bụng đói ăn quàng mới đúng.” Đàm Xuyên ném khăn mặt vào chậu

nước, dụi dụi mắt ra ngoài làm việc.

“Xuyên tỷ tỷ đừng nói vậy…” Thúy Nha nhanh chóng đuổi theo, “Chúng ta đương

nhiên không có tư cách gả cho các vị đại nhân, vả lại, cũng không ai mơ tưởng

chuyện đó. Mọi người chỉ tranh thủ khi còn trẻ, nam nữ hoan ái, chỉ cầu được

thỏa mộng mà thôi.”

Đàm Xuyên ngừng bước, quay sang nhìn cô nàng: “Em thật sự coi nơi này như

hoàng cung, đem những đệ tử tu tiên này làm hoàng đế sao? Hoàng thượng sủng hạnh

cung nữ phía dưới còn phải ghi bài tử nữa đấy! Thích muốn ai thì muốn, cứ thế

đem một cỗ kiệu tới khiêng đi? Sơn chủ sao có thể không thèm quan tâm…”

Thúy Nha nhìn nàng như nhìn một người bảo thủ: “Tỷ cũng thật cổ hủ, đây là

thời đại nào rồi? Sơn chủ chưa bao giờ cấm những việc này, tu tiên cũng đâu phải

cấm dục! Hơn nữa, còn có song tu đấy nhé!”

Đàm Xuyên không còn sức lực mà tranh cãi với nàng ta, mắt nàng đau nhức vô

cùng, một là do mệt mỏi, hai là do khóc, hiện giờ cả người nhũn ra, chỉ muốn tìm

một chỗ ngủ một giấc thật đã, thế nhưng đã sắp đến giờ làm việc.

“Xuyên tỷ!” Thúy Nha tiếp tục đuổi theo, khuôn mặt đỏ bừng, “Vậy chuyện đó…

Tỷ và Cửu Vân đại nhân, tối hôm qua rốt cuộc…”

“Tối qua hắn thể hiện oai phong chủ tử rất lợi hại, ta lao động tới mức sung

sướng muốn chết đây này.”

Một câu nói này của Đàm Xuyên làm Thúy Nha chưng hửng. Cô nàng sửng sốt nửa

ngày, mới thất vọng lẩm bẩm: “Lao động? Không phải hầu hạ ngài ấy sao? Chẳng lẽ

Cửu Vân đại nhân ngài ấy… không được?”

[không được ở đây ý bảo bất lực :">'>

Phòng tạp dịch hôm nay rất náo nhiệt, ai ai cũng thảo luận sự tích “chim sẻ

hóa phượng hoàng” của Đàm Xuyên ngày hôm qua, như thể muốn tuyên bố với tất cả

mọi người ở núi Hương thủ Đàm Xuyên từ nay là người của Phó Cửu Vân hắn, một

trận khua chiêng gõ trống đốt pháo ầm ầm kia, thực là long trời lở đất. Trăm năm

cũng chưa từng có cảnh náo nhiệt như vậy.

Khi Đàm Xuyên tới, tất cả thanh âm đột nhiên ngừng lại, mọi người đều lui qua

một bên, nhường đường cho nàng. Trước con mắt săm soi của mọi người, Đàm Xuyên

tỏ ra hết sức bình tĩnh, da mặt nàng đã trải qua muôn ngàn thử thách, đến cả

tường thành cũng phải than thở không bằng. Nữ quản sự trẻ tuổi ngượng ngập nhìn

n