
o hắn, ta ..."
Hắn chưa nói hết lời, cửa lạch cạch một tiếng, mở ra
Dạ Hoa sắc mặt xanh mét đứng ở cửa, trong tay cầm một
chén thuốc, vẫn còn nóng hôi hổi tỏa khói mù mịt. Ta trong lúc mờ mịt vẫn có
thể cảm khái một phen, liều chết báo ân đột nhiên lại biến thành tiết mục phong
nguyệt, cái vở kịch này cũng thật là một vở kịch đặc sắc.
2
Tất Phương liếc Dạ Hoa một cái đầy dò xét, rồi không
nói gì nữa.
Dạ Hoa cầm chén thuốc đặt trên bàn, bởi vì Tất Phương
đã đứng sát cạnh giường, nên hắn đành ngồi trên bàn, lạnh lùng, cũng không nói
câu nào.
Không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.
Nhân thể còn rảnh rang, ta cũng nên nói rõ ràng với
Tất Phương. Hắn vừa mới nói vì ta và Dạ Hoa có hôn ước, nên mới chôn giấu tình
cảm thật của hắn.
Hắn chôn giấu tình cảm thật sự của hắn cũng quá giỏi,
ngót nghét một vạn năm mà ta cũng không thể nhìn ra, cũng thật ngưỡng mộ.
Mặc dù ta không có tình cảm gì khác thường với Tất
Phương, nhưng hắn nói rằng hắn luôn nhớ đến ta, bây giờ đột nhiên thổ lộ, làm
ta cũng hơi vui mừng một chút. Cũng tại cái tên Tang Tịch tự nhiên từ hôn, làm
Thiên Quân ban chỉ tứ hôn, khiến một kẻ như ta vốn dĩ đã có một thời tuổi trẻ
vui vẻ yêu đương, cuối cùng lại tẻ nhạt trôi qua, đương nhiên cực kỳ buồn chán
so với những thần tiên cùng niên kỷ. Mặc dù ta chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng
kỳ thật trong lòng ta vẫn để ý tới chuyện này. Bây giờ Tất Phương giãi bày như
thế, vừa làm ta có thể giải tỏa được mối chua xót suốt năm vạn năm, vừa thực
cảm động.
Ta cảm thấy mặc dù không thể toại ý Tất Phương, nhưng
những lời cự tuyệt cũng nên nói ra một cách ôn tồn nhẹ nhàng, không thể để hắn
thương tâm. Vì vậy ta liền lúng túng nói : " Này, dù sao ta cũng đã đính
hôn với Thiên tộc, ta với ngươi, ha ha, ta với ngươi cũng chỉ là có duyên không
phận. Ngươi nói thương ta, ta cũng thực vui mừng. Có điều chuyện gì đi chăng
nữa, thì làm gì cũng phải có trước có sau mới phải đạo"
Ánh mắt Tất Phương sáng rực lên, nói : " Nếu
ngươi có thể ở cùng với ta, ta nguyện đắc tội với Thiên tộc" dứt lời liếc
Dạ Hoa một cái. Ta quay sang nhìn thử, trong làn khói thuốc lập lờ, sắc mặt Dạ
Hoa đã khó chịu đến mức không thể dùng lời nào để miêu tả.
Dạ Hoa trưng ra bộ mặt khó coi như vậy cũng không phải
không có lý. Ta cũng hiểu được, bản thân là ta vị thê tử chưa qua cửa, lại có
thể làm một chuyện hoang đường là ngồi bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt với
nam tử khác trước mặt hắn, đương nhiên không để lại chút mặt mũi nào cho hắn
hắn. Nhưng ta với Tất Phương thật ra rất quang minh chính đại, lỗi là do hắn
tới không đúng lúc, ta không thể vì hắn tự tiện xông tới mà không giao thiệp
với Tất Phương nữa. Dù sao giao tình giữa ta và Tất Phương cũng không tệ.
Suy nghĩ kỹ một chút, ta mới thoải mái nói với Dạ Hoa
: " Hay ngươi ra ngoài một chút được không ?"
Hắn không thèm để ý đến ta, cúi thấp đầu trước chén
thuốc màu đen như mực.
Tất Phương lại ngồi sát lại gần ta hơn một chút, ôn
nhu nói : " Ngươi chỉ cần nói, ngươi có nguyện ý ở cùng một chỗ với ta
không ?'
Làm trò trước mặt Dạ Hoa như thế, quả thật hắn cũng
khá can đảm.
Ta ngượng ngùng nói : " Ngươi cũng biết là ta rất
trọng lễ nghĩa và cấp bật, nếu Thiên tộc đã định ra hôn sự, đương nhiên ta cũng
không thể làm chuyện gì khiến Thanh Khâu và Cửu Trùng Thiên gặp vấn đề khó xử.
Ngươi quan tâm đến ta như vậy, ta cũng thực sự cảm kích. Nhưng hai người chúng
ta thật sự là hữu duyên vô phận, rốt cuộc có gì đi chăng nữa thì cũng chẳng đi
đến đâu, nếu ngươi thực sự tưởng niệm đến ta như vậy, cũng không phải là sáng
suốt, tốt nhất là nên thôi đi, cuối cùng ta cũng biết được tâm sự này của
ngươi, tuyệt đối sau này ta sẽ không bao giờ quên "
Lúc này ta ăn nói cực kỳ cẩn thận, không chê vào đâu
được, giữ được mặt mũi cho Tất Phương, mà cũng giữ được mặt mũi cho Dạ Hoa.
Tất Phương sắc mặt thẫn thờ nhìn ta trong giây lát,
rồi lại thở dài một hơi. Lại giúp ta dém chăn, sau đó mới xoay người đi ra khỏi
phòng. Chỉ có Dạ Hoa vẫn ngồi bên cạnh bàn, khuôn mặt bị khói thuốc che phủ,
nhìn cũng không rõ lắm.
Ta ngủ một giấc này, đầu óc mới tỉnh táo được chừng
một phần mười mà thôi. Đến lúc nói chuyện rõ ràng với Tất Phương xong, vừa sợ,
vừa vui, vừa lo lắng lại vừa thoải mái, lại làm đầu óc choáng váng hơn một
chút. Nhưng ta vẫn nhớ tới việc phải đi Viêm Hoa Động một chuyến, có điều Dạ
Hoa đang ngồi trong phòng ta, cũng không tiện. Ta cân nhắc xem tìm lý do gì để
hắn rời phòng mình, nghĩ một lúc, cuối cùng thở nhẹ một hơi nói với hắn :
"Này, phiền ngươi mang thuốc qua đây cho ta, đột nhiên ta thấy mệt mỏi
quá, uống thuốc xong ta muốn ngủ một lúc cho tốt, ngươi cứ đi việc của ngươi
đi"
Hắn ừ một tiếng, liền bưng thuốc mang tới.
Bao nhiêu vị thuốc, mà khiến thuốc đắng như vậy, chắc
cũng là một bài thuốc hay. Chi có một chén thuốc, mà đắng đến mức từ đầu tới
chân ta đều run lẩy bẩy.
Dạ Hoa cầm cái chén không để ở ghế bên cạnh, nhưng
cũng không đi, chỉ quay đầu nhìn ta, nói "Nàng có biết không, từ trước đến
giờ mỗi lúc nàng không muốn ta x