
ôn mặt dính đầy máu tươi có phần tương tự ta, khẽ cười nói
" Cái thứ hời hợt này, trước đây ta tặng cho ngươi, cũng không để ý lắm,
nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ này hiện ra trên mặt ngươi, ta lại không hài
lòng chút nào"
Nàng hoảng sợ vội vàng lui lại, nó lảm nhảm : "
Ngươi nói lăng nhăng cái gì ? Ta vốn từ trước đến giờ vẫn như vậy, ngươi, ngươi
không được động tới dung mạo của ta, Ngươi có thỉnh Chiết Nhan tới cũng vậy,
ta, ta cũng không sợ đâu ..."
Tay phải ta kết ấn, kinh ngạc cười nói : " Thỉnh
Chiết Nhan làm gì, vừa nãy bất quá ta nói đùa với ngươi một chút, cái phép
thuật đổi dung mạo này, ngươi cho là tứ hải bát hoang chỉ có một người biết
sao, lão thân ta tuy bất tài, nhưng bảy vạn năm rảnh rỗi hết ăn lại ngủ, chẳng
có việc gì làm, phép thuật này cũng tính là tinh thâm, dù muốn lột da rút gân
ngươi, cũng không thể để ngươi mang khuôn mặt này cho người ta lột da rút
gân." Dứt lời, sử toàn lực thúc giục ấn già trong tay, một luồng bạch
quang chói lọi lóe lên, Huyền Nữ nhìn ta ngây dại.
Ta cúi mình vỗ vỗ lên mặt nàng, lấy từ trong tay áo ra
một mảnh gương đưa cho nàng, thật may mắn, mảnh gương này chưa bị nhiễm máu,
mặt trơn bóng loáng, nói với nàng với giọng hết sức thân ái " Thử nhìn một
cái xem, khuôn mặt hiện tại này của ngươi, cũng không phải rất đẹp sao ? Đây
mới là dung mạo nguyên bản của ngươi, cần phải nhớ cho rõ"
Ly Kính đứng cạnh khẽ lẩm bẩm : " Sao lại thành
thế này, sao lại thành thế này"
Huyền Nữ đột nhiên hét lên một tiếng, ta bị tiếng thét
chói tai của nàng gây chú ý, liền nhìn về phía sau, chỉ thấy nàng đột nhiên tự
móc mắt mình ra, gào lên điên loạn : " Không, không, không, ta không phải
sinh ra đã như vậy, không bao giờ ta lại sinh ra với dáng vẻ như vậy."
Khuôn mặt nhầy nhụa máu me của hàng trông khá đáng sợ.
Ly Kính vẫn còn đang đứng thất thần.
Ta lắc đầu thở dài nói " Không hiểu biết gì cả,
khả năng thừa nhận sự thật cũng quá kém." Lại quay đầu nói với Dạ Hoa :
" Thật ra ta thấy, khuôn mặt nguyên bản của nàng cũng là một giai nhân
thanh tú đấy chứ."
Bình luận một phen, trong cổ họng lại thấy ngòn ngọt,
khóe miệng lại trào ra vài tia máu.
Dạ Hoa ánh mắt ảm đạm, ôm lấy ta nói với Ly Kính
" Quỷ quân Ly Kính, ngươi cần làm gì thì làm đi." rồi âu yếm nói nhẹ
vào tai ta : " Thiển nhi, còn chịu được không?" Ta nghĩ nghĩ một
chút, lắc lắc đầu. Trước mắt chợt thấy trắng xóa một mảng, ta liền chìm vào mê
man
Năm đó lúc ta học nghệ ở Côn Luân, quy củ trên núi
cũng thật nghiêm ngặt. Buổi sáng không quá giờ Thìn phải dậy để bắt đầu buổi
học, buổi tối giờ tý nhất định phải tắt đèn đi ngủ.
Về sau ta với đại sư huynh quen thân hơn một chút,
những lúc sư phụ rời núi, có thể ở sau lưng người trốn học, ngủ thêm vài canh
giờ, tới tận đầu giờ Tỵ, cá biệt cũng có hôm ngủ hẳn tới cuối giờ Tỵ. Thói quen
này ăn sâu vào bản tính ta đã bao nhiêu năm, mặc dù hiện tại ta đã ra khỏi sư
môn bảy vạn năm, nhưng vẫn giữ được thói quen đó. Mặc dù vào đông lười hơn một
chút, cũng không bao giờ ngủ quá giờ Tỵ được. Kết quả là, ngay cả sau hôm ta
sung sướng đi náo loạn Đại Tử Minh Cung, quanh mình đầy viết thương, chân tay
đau nhức, đầu phát lạnh, tới đúng giờ cũng tự nhiên tỉnh giấc. Nhìn thấy mình
đang nằm đúng trong phòng mình ở hồ ly động, liền thấy an lòng.
Hôm qua, ta ngất không đúng lúc, nên cũng không tận
mắt thấy Dạ Hoa mang Mặc Uyên, cục bột nhỏ cùng ta thoát ra, nhưng căn cứ vào
tu vi của hắn, thì mấy chuyện này đương nhiên là dễ dàng.
Xưa nay Mê Cốc vốn lanh lợi, chắc là đã mang tiên thể
của Mặc Uyên về Viêm Hoa động. Nhưng không rõ hắn có đặt tiên thể của người đúng
theo cái tư thế mà người vẫn ngủ yên mọi khi hay không. Ta cũng không yên tâm
lắm, liền xốc chăn dậy định đi xem thử một cái.
Vừa cử động một chút, lại động tới vết thương trước
ngực, làm ta đau đến mức cắn răng hít một hơi
Nghe thấy tiếng hít thở của ta, một cái gì đó chợt
giật giật mép chăn của ta. Ta giật mình mở mắt ra nhìn thử, đập thẳng vào ta là
hai ánh mắt nóng bỏng. Chủ nhân của ánh mắt đang gục đầu bên cạnh giường ta,
khổ sở phiền muộn rồi lại vui vẻ nhìn ta.
Ta sửng sốt vô cùng
Ta sửng sốt cũng có lý do của nó.
Giống như những kịch bản ta từng xem ở phàm giới, nếu
một thư sinh gặp phải sơn tặc, bất ngờ có một hiệp sĩ đi ngang qua rút đao
tương trợ, đợi đến khi vị thư sinh sợ bóng sợ gió đã ngất xỉu kia tỉnh lại,
nhìn thấy đầu tiên tất nhiên là một vị ân nhân hiệp sĩ tuổi trẻ đầy hứa hẹn,
chẳng có người nào viết kịch bản lại vô tình để một kẻ chạy cờ lọt vào mắt. Có
thể nói bây giờ ta giống như một vị thư sinh gặp cường đạo, lẽ dĩ nhiên đây là
cơ hội tốt nhất để vị hiệp sĩ can đảm Dạ Hoa xuất hiện, từ đâu lại nảy ra một
kẻ vốn không thể là nhân vật chính. Chuyện đó đương nhiên mới làm ta sửng sốt
như vậy.
Vị nhân huynh chạy cờ chăm chú nhìn ta hồi lâu, rồi
mới khẽ nói : " Nàng, hiện tại nàng sao rồi ?"
Ta cẩn thận nhúc nhích người một chút, nói : "
Ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt lắm rồi, cũng phải được khỏi được tới bảy tám
phần"
Quả thật ta l