Polaroid
Tâm Hữu Bất Cam

Tâm Hữu Bất Cam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326003

Bình chọn: 10.00/10/600 lượt.

ủa

mình, vô luận là thuận cảnh hay là nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng,

khỏe mạnh hay bệnh tật, tôi đều không hề giữ lại yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo hộ cô ấy, thương tiếc cô ấy, đối với cô ấy trung thực, đến

chết cũng không thay đổi.” ——

Liên tiếp chính văn ——

Chu Thương Thương nhìn mặt Hàn Tranh một hồi đỏ một hồi trắng một hồi đen, trong ngực có chút oán giận bản thân nổi nóng

lên không biết kiêng dè, cô đem chuyện tình đào diễm trước kia của chồng mình ra nói, có vẻ có chút không tốt a.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Tranh lại vang lên, Chu Thương Thương một phen từ trong tay Hàn Tranh đoạt qua.

Đại não của Hàn Tranh hoàn toàn bị hai chữ “Song

phi” này đánh sập, nắm tay Chu Thương Thương lên: “Thương Thương, anh

không từng song phi. . .”

Chu Thương Thương bỏ qua tay Hàn Tranh, mang hai

chữ Tống Thiến hiển thị trên màn hình di động cho Hàn Tranh xem: “Trước

không thảo luận song phi hay không, quá khứ của anh thế nào em mặc kệ. . .”

Hàn Tranh khóc không ra nước mắt nhìn Chu Thương Thương: “Thương Thương, quá khứ anh cũng không có từng song phi.”

Chu Thương Thương trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy: “Tống Thiến, là tôi, cô

tìm Hàn Tranh có việc sao?”

Ở trước mặt hạnh phúc Hàn Tranh luôn luôn rất hẹp hòi, nếu Tô Dần Chính muốn xem, anh cứ bày hạnh phúc ra cho hắn xem thôi. Chu Thương Thương trừng mắt liếc Hàn Tranh, cầm lấy điện thoại của Hàn Tranh nhấn phím nghe máy: “Tống Thiến, là tôi, cô

tìm Hàn Tranh có việc sao?”

Chu Thương Thương đi tới trước mặt Hàn Tranh, mặt

bình tĩnh làm một động tác bảo Hàn Tranh chớ có lên tiếng, Hàn Tranh mở

to mắt nhìn Chu Thương Thương, vẻ mặt đau khổ, rốt cục yên tĩnh lại.

Sau khi Chu Thương Thương đặt câu hỏi, đầu bên kia điện thoại liền lập tức trầm mặc xuống.

Chu Thương Thương nhấn phím khuếch đại âm thanh, sau đó cố ý đưa điện thoại ở trước mắt Hàn Tranh lắc lư.

Hàn Tranh ngồi ngay ngắn trên sô pha, đôi mắt hai

mí chớp chớp, hé ra khí khái bức người, đôi mắt bay xéo giờ khắc này

ngược lại thoạt nhìn phá lệ nhu thuận, ngoài nhu thuận ra còn có chút

oan ức, tựa như đứa trẻ làm trò bị bắt ra ngoài trong cuộc thi, ngồi ở

trong phòng làm việc đợi thẩm vấn.

Chu Thương Thương người chủ nhiệm lớp xấu xa này

hung ác liếc mắt trừng Hàn Tranh, sau đó quay đầu hỏi lại một lần với

điện thoại bên kia: “Tống Thiến, có cái gì nói cô cứ nói với tôi đi.”

Bên kia điện thoại di động vẫn như trước trầm mặc,

nhưng mà cũng không có cắt đứt, hai tiếng hít thở qua đi, Tống Thiến rốt cục mở miệng: “Cô để cho Hàn Tranh tiếp điện thoại. . .”

Chu Thương Thương cười cười, đi đến sô pha ngồi xuống, tốt bụng đưa điện thoại cho Hàn Tranh.

Hàn Tranh nhìn Chu Thương Thương, cầm lấy di động, qua một lúc: “Tống Thiến.”

Tống Thiến: “Hàn Tranh, anh nói xem để cô ấy xem ảnh chụp thì có chán ghét hay không đây?”

Cái “Cô ấy” này hẳn là chính mình, Chu Thương

Thương đưa người qua ghé vào đầu vai Hàn Tranh, Hàn Tranh xoay mặt qua

nhìn cô, Chu Thương Thương nhướng nhướng cằm, ý bảo anh nhanh lên một

chút nói tiếp.

Hàn Tranh xoa nhẹ mi tâm: “Tống Thiến. . .”

Tống Thiến: “A Tranh, Chu Thương Thương căn bản

không thương anh, cô ấy chỉ là muốn tìm một chỗ dựa vào, anh người này

coi tiền như rác. . .” Tống Thiến nói nói, thanh âm mang chút khóc nức

nở, nộ kỳ bất tranh? Bi phẫn không ngớt?

Chu Thương Thương như trước ghé vào trên vai Hàn Tranh, Hàn Tranh chớp chớp mắt nhìn cô, kéo lấy tay cô, nhéo nhéo.

Chu Thương Thương đuôi mắt khẽ nhướng, nhàn nhạt liếc mắt quét Hàn Tranh.

Hàn Tranh: “Tống Thiến, tôi có coi tiền như rác hay không là chuyện của tôi, cô thật nhiều chuyện, mặt khác tình cảm của

tôi với Thương Thương, không phải chỉ vì mấy tấm ảnh chụp của cô là có

thể phá hư, cho nên cô ít hao phí tâm tư đi.”

Chu Thương Thương vẫn nghĩ lời này của Hàn Tranh

không thích hợp, anh chính là không muốn để cho Tống Thiến mang ảnh

chụp đưa cho cô xem a.

Chu Thương Thương ở sau thắt lưng Hàn Tranh hung

hăng nhéo một chút, không lên tiếng giương khẩu hình “Em muốn xem ảnh

chụp.”

Lúc này, Tống Thiến còn đang nói nói: “A Tranh, Chu Thương Thương căn bản không quan tâm anh, nếu không chúng ta thử xem

đi, chuyện anh che giấu có khả năng cô ấy chỉ xem như trò cười, cô ấy

chỉ quan tâm Tô Dần Chính. . .”

Hàn Tranh: “Tống Thiến, mẹ nó cô còn không để yên.”

Chu Thương Thương cười nhìn Hàn Tranh, trong lòng

hoang mang tức giận sao? Cho nên phải nặng thêm ngữ khí để gia tăng sức

lực.

Hàn Tranh trấn an vỗ vỗ miệng Chu Thương Thương,

lúc muốn tiếp tục nói với Tống Thiến, Chu Thương Thương một phen đoạt

lấy điện thoại của Hàn Tranh, nhìn Hàn Tranh liếc mắt, mở miệng nói

chuyện với di động: “Tống Thiến, cô cứ mang ảnh chụp gửi cho tôi xem đi, có một số việc không phải tôi nói cô a, cô một cô gái chưa kết hôn làm

thế nào cứ như vậy thích làm cố vấn cho hôn nhân nhà người khác, đây

thật không phải là cái chuyện gì tốt a, Thập Nhất cái người này coi tiền như rác hiện tại đã là chồng của tôi, mặc kệ tôi ở nhà có quan tâm