
ào quay đầu, suy nghĩ một chút nói: “Tùy cậu.”
Hoa Kì cười hấp tấp: “Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai mấy giờ lên đường?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Buổi trưa mười một giờ lên đường, chừng buổi chiều tới.”
Hoa Kì ghi nhớ thời gian, bàn tính nhỏ trong lòng bắt đầu lay vang dội.
“Đừng mát xa nữa, ngủ.” Trang Hào dịch hai chân khỏi người Hoa Kì, lật người
nằm sát bên trong tường, nhắm mắt lại nói: “Trong ngăn kéo còn có một
cái chăn bông, tự mình lấy đi.”
Hoa Kì rất không tình nguyện, thận trọng nói: “Ca, em có thể ngủ chung chăn với anh không?”
Trang Hào nhắm mắt lại không lên tiếng, Hoa Kì coi như anh đồng ý, kéo chăn
bên cạnh qua đắp kỹ cho Trang Hào, sau đó đưa tay tắt đèn, vén chăn lên
nằm vào.
Thân thể Trang Hào ấm áp dễ chịu, như một lò
sưởi, Hoa Kì cảm thụ nhiệt độ trên thân thể anh truyền đến, do dự nửa
ngày, cuối cùng vén chăn lên ngồi dậy, nhanh chóng cởi bỏ áo cùng quần
dài, lúc nằm xuống, cậu cố ý đụng đụng Trang Hào bên cạnh: “Ca, em có
thể ôm anh không?”
Trang Hào vẫn như cũ không lên tiếng, cũng không biết có phải là ngủ thiếp đi hay không.
Hoa Kì từ từ đưa tay trái ra, đáp trước ngực Trang Hào, ngực anh phập
phòng, rất có tiết tấu, Hoa Kì rất muốn đồng bộ như anh, vì vậy Trang
Hào thở cậu liền thở, cứ như vậy không tiếng động bắt chước.
Bắt chước đã lâu, Hoa Kì cũng mệt mỏi, cậu nghiêng đầu dựa vào bả vai Trang Hào thở hổn hển, nhưng luôn cảm thấy cánh tay Trang Hào có chút cản
trở, khẽ mở môi mỏng nói: “Ca, anh có thể ôm em không?”
Trang Hào vẫn như cũ, lặng tiếng không đáp.
Hoa Kì lớn lá gan, nắm cánh tay Trang Hào để phía dưới, sau đó nằm lên, lúc Hoa Kì nằm trong ngực anh thì Trang Hào cong cánh tay lên, đầu ngón tay dừng trên mặt Hoa Kì, từ từ vuốt ve.
Hoa Kì biết anh
không ngủ, vui mừng nhướng mày, cong miệng lên hôn cái “chụt” lên bả vai anh: “Ca, em có thể hôn môi anh không?” Hoa Kì cho là Trang Hào vẫn như cũ sẽ nằm ngay đơ, ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng Trang Hào liền mắng:
“Cút đi, ngủ đàng hoàng.”
Hoa Kì bị dọa co rụt cổ, ở trong ngực Trang Hào cậu đàng hoàng không được.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong bóng tối còn có thể nghe được
tiếng bước chân thổn thức ngoài cửa sổ, đoán chừng là người trong đội xe trực đêm trở lại. Trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời của Hoa Kì nhìn
chằm chằm, giống như đèn sáng ban đêm, chỉ dẫn người đi đường phía
trước.
Hoa Kì không ngủ được, một mặt là vì nhức đầu, một mặt là bởi vì. . . . . .
Ngóc tay của Hoa Kì trước ngực Trang Hào giật giật, do dự nửa ngày vẫn dời
xuống một đoạn, khi đầu ngón tay chạm được đám lông trên bụng thì Hoa Kì nhỏ giọng nói một câu: “Ca, em muốn.”
Mặc dù Trang Hào không trả lời, lại từ từ buông cánh tay ôm Hoa Kì, có lẽ anh cũng muốn.
Hoa Kì trượt chui vào chăn, bên trong trừ mùi rượu còn có mùi trên người
Trang Hào, cậu gối lên bụng Trang Hào, bàn tay từ từ bao trùm phía dưới
Trang Hào, cách quần lót từ từ xoa.
Không bao lâu, nhị đệ của Trang Hào cứng rắn, giống như một cây gậy sắt.
Hoa Kì từ từ kéo quần lót anh xuống, cảm thụ độ nóng, nó liền dừng ở chóp
mũi cậu, có thể ngửi được rõ ràng. Trang Hào rất sạch sẽ, không có mùi
khó chịu, ngược lại là mùi sữa tắm nhàn nhạt. Hoa Kì đưa tới, ở mặt trên nhẹ nhàng hôn một cái.
Lúc này, chăn bị vén lên, Trang Hào duỗi tay vào, dừng trên đầu Hoa Kỳ, đầu ngón tay luồn vào trong tóc, nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay Trang Hào phủ trên đầu Hoa Kì, sờ sờ sợi tóc hết sức mềm mại, anh gợi lên một túm tóc của Hoa Kì, qua lại vân vê, đây là lần đầu anh lần nghiêm túc cảm thụ
sự tồn tại của Hoa Kì. Quá khứ, là vì phát hỏa nhiều hơn đi? Nghĩ tới
đây, Trang Hào không khỏi nghĩ tới một người, biểu đệ Tôn Nguyên Tiếu
của anh, thằng nhóc này khi còn bé cũng giống Hoa Kỳ, rất thích kề cận
mình, sau khi lớn lên lại. . . . . .
Hoa Kì thích Trang
Hào đụng vào, miệng càng ra sức, tiếng liếm mút vang lên, lúc Trang Hào
bắn ra, cậu liền nuốt hết tinh hoa Trang Hào tồn trữ một tuần, lúc thò
đầu ra khỏi chăn còn chép chép miệng, cau mày nói: “Hôm nay có chút
đắng.”
Trang Hào cười, cánh tay phủ trên đùi Hoa Kì nói: “Chẳng lẽ trước kia ngọt?”
“Không kém bao nhiêu,em cảm thấy trước kia ngọt.” Hoa Kì chép miệng, bò đến
bên cạnh bàn cầm ly nước súc súc miệng, lúc xoay người lại Trang Hào đã
điều chỉnh tốt tư thế, cánh tay mở rộng chờ cậu, Hoa Kì tự nhiên bò qua, thân thể úp sấp vào ngực Trang Hào.
Trang Hào nghe tiếng Hoa Kì chép miệng, cười nói: “Cậu đừng chép miệng được không? Nghe cùng con chó nhỏ ấy.”
“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì học tiếng cho sủa, đầu không ngừng cọ vào ngực Trang Hào.
Trang Hào có một nhược điểm là sợ nhột, đặc biệt là dưới nách, anh bị Hoa Kì
cọ nhột, rụt cổ nói: “Được rồi, cọ nữa tôi đánh cậu.”
“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì vừa học tiếng chó sủa, lúc này bất động, an tĩnh nằm trong ngực Trang Hào.
Trang Hào dùng một cái tay khác gãi gãi nơi bị Hoa Kì gãi nhột, thả tay xuống anh siết chặt cánh tay, cười nói: “Hoa tiểu cẩu, tôi phát hiện tôi hơi
thích cậu.”
“Gâu gâu gâu. . . . . .” Hoa Kì như cũ bắt chước tiếng chó