
Thần thấy hơi tủi thân, giơ tay mở nắp đậy thức ăn ra: "Vừa mới
sáng sớm thức dậy, lái xe một tiếng đồng hồ, lại còn xếp hàng đợi nửa tiếng nữa,
một đĩa bánh bao hấp đầy thành ý như thế này, cũng không làm em có thiện cảm với
anh hơn sao?"
Tân Cam nghĩ thực sự là không thể có lẽ bản tính cô quá lạnh lùng, cũng có lẽ
là ảnh hưởng quá nhiều bởi một người nào đó, cô không hề cảm thấy khoảng thời
gian như thế này là lãng mạn. Nếu đổi lại là người đó thì nhất định sẽ bắt đầu
bếp trực tiếp đến tận nơi chế biến món bánh bao hấp. Hơi nóng của bánh bao bốc
lên, cô lạnh lừng gắp chiếc bánh từ trong đĩa ra, bóng dáng đó lại phảng phất
hiện lên ngay trước mắt cô. Trái tim rõ ràng đang thức tỉnh cô... Tân Cam, chúng
ta đã nói với nhau rồi, đừng bao giờ nghĩ về anh ấy nữa.
Cô bỏ đi, Thôi Thuấn Thần vội vã đẩy xe theo. Phụ nữ không thể thiếu những
món ăn ngon, những bộ trang phục đẹp và cả những cảnh tượng đẹp. Mấy năm nay Tân
Cam nhận từ Tống thị không ít, trong túi vẫn còn giấu một chiếc thẻ tín dụng
Platínum từ Tống Nghiệp Hàng, chỉ thế thôi cũng đã đủ khiến cô tràn trề sinh
lực.
Gần đây mấy bà chị bán hàng hiệu trông thấy cô thì đều cười tít cả mắt. Vài
ngày trước, cố vấn tài chính riêng của cô lại gọi điện đến nói cô cần ký thêm
vào một số giấy tờ liên quan đến kỳ hạn trả nợ. Lúc đó cô bị Thôi Thuấn Thần lừa
đi ăn bánh ngọt, nên đưa anh đi cùng luôn. "Cô Tân, đây là tiền thuê cửa hàng
năm nay, đây là danh sách đầu tư thu lợi, còn đây là phần hoa hồng đã đến lúc
thanh toán, cô xem qua đi ạ."
Cố vần tài chính đặt một đống tài liệu phủ kín mặt bàn, tay vẫn cuộn một sấp
tài liệu dày không có chỗ để Thôi Thuấn Thần đứng nhìn cô chỉ ký thôi cũng đã
mất hơn một giờ đồng hồ, lúc đi còn liên tục rên ri, than vãn. Tân Cam lạnh lùng
nhìn về phía Thôi Thuần Thần, anh ấy chau mày hồi lâu rồi hỏi: "Nếu mọi người
biết em có tài sản khổng lồ như thế này, anh nhất định sẽ bị cho là tên trai bao
nhỉ?"
"Chẳng lẽ bây giờ không phải như thế?" Tân Cam tỏ vẻ ngạc nhiên. Thôi Thuấn
Thần xoa trán. Mưa phùn bay nhẹ trong buổi hoàng hôn cuốỉ xuân, ánh dương dần
buông xuống, bầu trời thật đẹp, cảnh tượng tuyệt mỹ này chẳng khác nào một bức
tranh sơn dầu, vậy mà Tân Cam không hề tỏ ra rung động.
Mây năm nay những thứ Trịnh Phiên Nhiên cho cô cũng đủ để cô sống suốt đời
trong vinh hoa phú quý. Ngay từ đầu, cô đã lấy tiền của anh rồi, nhưng không
biết từ khi nào cô đã trở nên tham lam như vậy, ngay cả tiền bạc cũng không thỏa
mãn cô? Sống trong gia tài trị giá hàng trăm tỷ, bên cạnh có công tử Phiên
Nhiên, tuổi xuân đẹp như hoa như ngọc, cô nhớ anh vô cùng.
Thôi Thuấn Thần mặc dù mới về nước chưa được bao lâu, nhưng tất cả những quán
ngon trong thành phô' G, anh đều nắm rõ như lòng bàn tay, nhiều cửa hàng nằm
trong các con hẻm hẻo lánh, càng khó tìm thì hương vị lại càng ngon, trong một
thời gian ngắn Tân Cam đã đạt kỷ lục năm mươi kilogam trước nay chưa từng
có.
Khi thử chiếc váy mốt mới nhất của mùa hè năm nay, cô đã trách cứ Thôi Thuấn
Thần. "Thực sự bây giờ em đẹp hơn trước nhiều, trước kia chẳng phải là quá gầy
sao?"
Thôi Thuấn Thần không tỏ ra áy náy, trái lại còn rất ga lăng. Cô bán hàng
đứng bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: "Chiếc váy này đúng là chỉ có cô Tân mặc
đẹp nhất thôi!" Cô ta tự hào nói: "Đây là đồ kỷ niệm rất nổi tiếng, chỉ sản xuất
có hai màu đen và trắng, người quản lý của chúng tôi đã phải tốn không biết bao
công sức mới mang từ Paris về đây được, cả châu Á chi có mỗi cửa hàng Kỳ Hạm của
chúng tôi có một chiếc này thôi."
Thôi Thuấn Thần mim cười, rút thẻ tín dụng ra: "Như vậy là không mua không
được rồi." Cô bán hàng cười tít mắt cầm lấy thẻ.
"Đợi chút."
Tân Cam gọi cô ta lấy lại thẻ của Thôi Thuấn Thần, đưa thẻ của mình ra. Cô
bán hàng sững sờ, Thôi Thuấn Thần gật đầu nhè nhẹ, anh ấy quay lại thì thầm với
cô: "Cô nàng xinh đẹp ơi, cô cũng phải giữ thể diện cho tôi một chút chứ?"
Tân Cam soi gương ngắm lên ngắm xuống, cười khẩy: "Trai bao mà cũng cần tự
trọng à?"
"Này!"
Thôi tiểu công tử không thể chịu nổi nữa: "Em vẫn còn thù anh vì món cơm lươn
hôm nọ à?"
"Đúng rồi đấy!" Giọng của Tân Cam nhẹ nhàng như gió khiến anh ấy không nói
được câu nào.
"Hả? Thật là trùng hợp!"
Một thanh âm ngọt ngào của thiếu nữ nào đó từ xa vọng lại, Tân Cam chau mày,
hai mẹ con đeo mặt nạ đã đến Công tử Thôi Thuấn Thần đi đến chào quý bà trát đầy
hóa chất trên mặt kia. Bà Cố dáng vẻ tự nhiên sang trọng, còn Cố Trầm Trầm đến
bên kệ bán hàng, nhấc chiếc váy trắng từ trong hộp ra.
Chị bán hàng cẩn thận giải thích: "Cô Cố, cái váy này cô Tân đã mua rồi
ạ."
Cố Trầm Trầm vờ như không nghe thấy, ướm chiếc váy lên hỏi ý kiến bà Cố: "Mẹ,
chiếc váy này rất hợp với con phải không?"
Bà Cố đang chọn quẩn áo, nhẹ nhàng nói: 'Trầm Trầm, đừng gây rối nữa." Bà Cố
cầm chiêc váy ưng ý đi vào phòng thay đồ và đặt tấm thẻ lên bàn.
Cố Trầm Trầm nhíu mày, ném chiếc váy trên tay xuống. "Tôi muốn lấy chiếc váy
này."
"Nhung mà..." Cô bán hàng cảm thấy khó xử nhìn Tân Cam.
Tân Cam đứng dựa vào một