
Tôi không có thổ
lộ, tôi chỉ ngồi cùng em, hai người chúng tôi giống như những đôi tình
nhân bên cạnh. Một câu cũng không nói, nhưng tôi cũng rất thích không
khí như vậy.
Sau đó trên đường đưa em về nhà, em kể cho tôi nghe chuyện của mẹ em.
Em nói mẹ em là kẻ thứ ba, bình thường em ghét nhất là kẻ thứ ba, nhưng mẹ của em lại là kẻ thứ ba của người khác. Mà em, là con riêng.
Mặc dù bây giờ mẹ của em đã gả cho ba em, nhưng mà em chưa từng cho rằng đó là nhà của chính mình. Em cảm thấy nơi đó giống như nhà tù, nhưng em
lại không thể không trở về. Mẹ của em vẫn ở đó, làm sao em có thể không
về được.
Ngay lúc đó tôi rất muốn ôm em vào lòng an ủi em, tôi muốn ôm hai gò má của em, dỗ dành em đừng khóc.
Thế nhưng tôi vẫn không có làm cái gì, em sẽ không để người khác thương
hại, tư thái của em kiêu ngạo, dù là như vậy cũng khiến cho tôi không
chịu nổi.
Các bạn học đều sai rồi, em không phải hoa bách hợp, em là hoa hồng.
Hoa hồng có gai.
Về sau là khoảng thời gian tôi theo đuổi em, tôi không muốn phần tình cảm
này bị mai một, mẹ tôi nói rất đúng, thích một người thì không sai.
Tôi nhìn ra được, em cũng có chút thích tôi, mặc dù tình cảm ấy chỉ là rất
nhỏ. Nhưng tôi rất thỏa mãn, hưởng thụ lấy loại hạnh phúc mập mờ này.
Thế nhưng tất cả đều bị Hạ Dĩnh cắt ngang, cô ta tỏ tình với tôi trước mặt mọi người. Tôi cự tuyệt không chút lưu tình.
Mặc dù Hạ Dĩnh rất tức giận, nhưng cô ta không còn dây dưa nữa, điều này
khiến tôi có cái nhìn khác đối với cô ta, tôi còn cho rằng cô ta là loại con gái quấn chặt lấy người.
Hạ Dĩnh nói, có thể không thích cô
ta, chỉ cần tặng cho cô ta một món quà, như vậy mai sau hồi tưởng lại,
cô ta cũng không cảm thấy thiệt thòi.
Tôi không biết lời nói của cô ta là thật lòng hay vẫn có mục đích khác.
Tôi đưa cô ta đi đến trung tâm mua sắm, để tùy cô ta chọn lấy một món đồ.
Cô ta nhìn trúng một sợi dây chuyền màu tím, tôi nhìn nhìn, cũng khá
đẹp.
Cô ta nhìn tôi nói: “Giúp tôi đeo lên.”
Tôi giúp cô ta đeo lên, mặt dây chuyền màu xanh ngọc lóe ra màu sắc xinh đẹp.
Không ngờ rằng sợi dây chuyền này lại có thể cho tôi biết rõ người hại chết ba mẹ tôi là ai.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đều là định mệnh.
Sau khi tặng món quà cho cô ta, Hạ Dĩnh tuân thủ lời hứa thật sự không hề
quấy rối tôi nữa. Tôi vui mừng tự tại, mỗi ngày càng thêm quấn quít lấy
Hạ Vũ.
Buổi sáng hôm đó, tôi đứng ở cổng trường chờ Hạ Vũ, một chiếc xe hơi chạy đến, nhét tôi và Hạ Vũ vào xe.
Sau đó trí nhớ có phần hỗn loạn, tôi mơ mơ màng màng chỉ nhớ được chính
mình bị nhốt trong một nhà xưởng bỏ hoang. Tôi và Hạ Vũ mỗi người bị
nhốt trong một cái lồng. Chúng tôi bị giam một tuần lễ, mỗi ngày đều có
một người tới không ngừng quấy rối Hạ Vũ. Tôi nhìn khuôn mặt vặn vẹo của cô ta, trong lòng rất hối hận.
Tôi cầu xin Hạ Dĩnh, tôi xin cô
ta buông tha cho Hạ Vũ. Hạ Vũ là em gái của cô ta mà! Nhưng khi Hạ Dĩnh
chứng kiến tôi cầu xin cô ta như vậy ngược lại càng thêm vui vẻ, tôi
nhìn ra được, cô ta căn bản cũng không có ý định thả chúng tôi đi. Cô ta đem chúng tôi trở thành món đồ chơi.
Tôi rất sốt ruột, lại không có cách nào. Mỗi ngày tôi đều không ăn bánh mì cô ta đưa tới, Hạ Dĩnh
liền cười lạnh: Cậu không ăn tôi sẽ cứa một dao lên mặt Hạ Vũ. Nói xong
đưa lưỡi dao sắc bén đến trên mặt Hạ Vũ. Tôi không có cách nào, chỉ có
thể ăn.
Ngày thứ tám bị giam, chúng tôi được cứu, tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của ba mẹ, trong lòng kích động rơi nước mắt.
Hạ Vũ cũng được đưa đi, em run rẩy đứng sau lưng tôi, như một bức tượng gỗ. Tôi quay người lại ôm chặt lấy em. Em quá gầy.
Ba mẹ tôi còn đưa mẹ của Hạ Vũ đến, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người phụ nữ đó, không giống như là kẻ thứ ba lẳng lơ trong miệng mọi người.
Mà là một người phụ nữ rất giản dị thật thà. Chỉ là không ngừng lau nước mắt.
Tôi cảm thấy rất may mắn khi chúng tôi được cứu. Không cần phải chịu tra tấn nữa rồi.
Sau khi ra ngoài tôi mới phát hiện, thì ra nơi này không phải là nhà xưởng
gì, mà là một căn nhà hoang trên núi cao. Ngoại trừ ba mẹ, tôi không
nhìn thấy những người khác, ba tôi nói cảnh sát đang làm nhiễu loạn bọn
cướp, ông tới cứu chúng tôi trước.
Đến bây giờ tôi mới biết được, thì ra bọn cướp không chỉ có một mình Hạ Dĩnh, cũng đúng, cô ta chỉ là
một cô gái, làm sao có thế lực như vậy.
Ba lái xe bưa bọn tôi trở về, tôi ngồi ở vị trí lái phụ, mẹ tôi và mẹ Hạ Vũ cùng Hạ Vũ ngồi ở phía sau.
Ba tôi tiếp điện thoại, thần sắc đột nhiên trở nên rất xấu. Thậm chí tay
nắm tay lái cũng bắt đầu run rẩy. Đột nhiên ông tăng tốc.
Lúc ấy tôi còn trẻ, cho rằng thoát được là tự do. Không nghĩ tới cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.
Tôi nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe phi nhanh đến, trong nội tâm đột nhiên có một loại dự cảm bất tường.
Xe của chúng tôi “rầm” một tiếng bị đụng ngã lăn, xuyên qua cửa kính, tôi
cố hết sức trông thấy Hạ Dĩnh từ trên một chiếc xe khác bước xuống, một
mình cô ta.
Xe của chúng tôi bị đâm, khiến cho chiếc xe bị lật
nghiêng sang một bên rồi lật úp xuống đất, người lái xe kia cũng bước
xuống xe.
T