Tái Giá

Tái Giá

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323104

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.

đúng. Mặc dù con không thể trách cha, nhưng gia phụ đã từng vì mấy

chuyện tình cảm nam nữ, kết quả là hao tốn sức lực mà ra đi."

Thật ra thì Tạ Ung khó nói ra rằng, Tạ phụ căn bản là túng dục quá độ, tình

dục không giới hạn, đổ hết toàn bộ gia tài vào chốn trăng hoa, cuối cùng lại chết bởi bệnh hoa liễu.

Mấy chốn kĩ viện đó, kỹ nữ sinh hoạt hỗn tạp, các loại bệnh lây qua đường sinh dục rất nhiều, không biết làm tổn hại bao nhiêu nam nữ.

Nguyên Bình Chi thu vẻ mặt khinh bỉ

lại, có chút lúng túng, dù sao hắn mới chỉ là một thanh niên mười sáu

tuổi, vốn là muốn bất bình thay cho tỷ tỷ mình, không ngờ lại chạm phải

nỗi đau xót của người khác.

Tạ Ung cũng không để ý mà nói:

"Chuyện cũ năm xưa rồi, chớ để ở trong lòng, ta nói ra chỉ là hi vọng

nhắc nhở Tứ đệ, loại chuyện đó không hề tốt, thỉnh thoảng đi xem một

chút náo nhiệt, uống ly trà coi là hiểu biết nhân tình, tăng cường kiến

thức, đắm chìm trong đó sẽ là lỗi lầm lớn."

Nguyên Bình Chi rầm

rì hai tiếng, hắn bây giờ còn nhỏ, quả thật chỉ thấy được mấy cái chốn

đó náo nhiệt vui vẻ còn những điều hủ bại đen tối phía sau hắn nào biết.

Tạ Ung hỏi ngược lại: "Không biết Tô Bạch Mai muốn Tứ đệ hỏi ta cái gì?"

"Hừ, Tô Bạch Mai muốn hỏi Tạ tài tử: "Hương mai vẫn như cũ, Tạ lang có còn

như cũ không?" " Nguyên Bình Chi tràn đầy vẻ không cam lòng mà nhìn chằm chằm vào Tạ Ung.

Tạ Ung gật đầu một cái, như có điều suy nghĩ.

Nguyên Bình Chi không nhịn được dùng cây quạt đâm đâm hắn, "Này ! Ta cảnh cáo

huynh, huynh đã là phu quân của tỷ tỷ ta, dầu gì cũng nên để cho tỷ tỷ

chút mặt mũi! Nếu huynh mà gây ra lời đồn đại gì, cẩn thận ta dùng gậy

đánh đó! Huynh phải nhớ, tỷ tỷ ta có những sáu huynh đệ đó! Sáu đó nha!"

Nguyên Bình Chi dùng ngón tay cái cùng ngón út điệu bộ ra sáu bộ dạng, sau đó

hung tợn bổ sung: "Một người một gậy là đủ đánh chết người đó."

Tạ Ung cười một tiếng, mắt phượng uyển chuyển, khiến Nguyên Bình Chi ngẩn

ngơ, thầm nói khó trách họ Tô kia vì người này mà mê muội đây.

"Chuyện này ta sẽ xử lý, làm phiền Tứ đệ rồi."

"Ngươi hiểu được như thế là tốt rồi, hừ." Nguyên Bình Chi lại mở quạt ra, thoáng một cái đã rời đi.

Nhưng ra khỏi cửa hắn liền ảo não, chuyện này rốt cuộc có nên nói cho tỷ tỷ biết không đây?

Đối với nàng mà nói, nàng biết thì có thể đề phòng; nhưng nếu như không

nói, có lẽ tỷ tỷ vẫn không biết, người không biết không phiền não, liệu

có tỷ tỷ có thể vui vẻ hơn chăng ?

Vậy rốt cuộc có nên hay không đây ? Nên hay không đây ?

Nguyên tứ công tử không ngừng than thở, chính vì hắn là người đệ đệ tốt, vì muốn tốt cho tỷ tỷ, hắn phải làm thế nào đây ? Quá trưa, Tạ Ung cùng Nguyên Nghi Chi rời Nguyên phủ về nhà.

Nguyên Nghi Chi cảm giác xe ngựa đi không đúng lộ tuyến, không khỏi tò mò dùng ánh mắt nhìn phu quân.

Tạ Ung vốn ngồi đối diện với nàng trong xe ngựa, sau đó chuyển đến ngồi

bên nàng, bàn tay nhẹ cầm đôi tay mềm mại như ngọc của nàng, nhỏ giọng

nói: "Chúng ta tới thăm một vị cố nhân."

Nguyên Nghi Chi gật đầu

một cái, khi đã trở thành dâu của Tạ gia, dĩ nhiên dần dần nàng phải

quen với các bằng hữu của Tạ gia, gánh vác một phần trách nhiệm lui tới

thăm hỏi.

Tạ Ung lại nói: "Vị này cố nhân có chút đặc biệt, nàng ta đã từng có một thời gian trong kĩ viện."

Nguyên Nghi Chi trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Tạ Ung, đồng thời trong lòng cảm thấy có đôi chút khó chịu——kỹ nữ ư? Phu quân cư nhiên mang nàng,

người vợ mới cưới, đi gặp một gái điếm? Vì cớ gì ??

Chẳng lẽ đang định nạp thêm nàng ta vào cửa? Thế chẳng phải là quá nóng lòng sao? Nàng vừa mới vào cửa!

Coi như liên tiếp giành được các chức Giải nguyên Trạng nguyên là tài hoa

xuất chúng thì chuyện phong lưu hơn người cũng là một lẽ dễ hiểu, thế

nhưng không kềm chế được thì cũng phải có chút giữ gìn thể diện chứ? Đưa nàng tới chỗ nào? Hắn còn xem mặt mũi Nguyên phủ ra gì không?

Thấy sắc mặt của vợ trở nên trắng bệch, đáy mắt có chút bi thương, Tạ Ung

biết nàng hiểu lầm, vỗ nhẹ nhẹ bàn tay của nàng, nói: "Đừng nghĩ linh

tinh, ta cùng nàng ấy không có quan hệ gì. Chẳng qua là khi ta mới giành giải Trạng Nguyên có uống cùng nàng mấy trân rượu, không hơn không

kém."

Nguyên Nghi Chi nháy mắt vài cái, thì ra là đã biết nhau hơn mười năm? !

Có điều nàng nguyện ý tin tưởng lời giải thích của Tạ Ung, không có gì mờ

ám thì đúng là không có gì mờ ám. Nếu như nói chuyện uống rượu thưởng

hoa, phàm là người trong quan trường sợ rằng đều khó mà có ngoại lệ,

chính phụ thân và Hòa huynh trường cũng thường phải xã giao như thế.

Phong tục xưa nay đã thế, một cô gái xưa nay không bước chân ra khỏi cửa thì có thể làm gì ?

Tạ Ung tựa đầu lên gối lót bên cạnh, sau đó mới thong thả ung dung nói:

"Nói thì dài dòng lắm, năm đó ta giành giải Trạng nguyên, những kẻ cũng

có tên đều muốn tạo quan hệ, không tránh được chuyện xã giao, trong đó

có uống rượu thưởng hoa."

Tạ Ung cười cười, có chút ý vị giễu

cợt, tiếp tục nói: " Tiến sĩ hăng hái hăm hở, kỹ nữ ngoan ngoãn quyến

rũ, tài tử giai nhân thổi phồng lẫn nhau, người đương thời rất thích bộ

đôi này, mỗi độ


The Soda Pop