
ó thể có thị trường lớn như thế? Đương
nhiên, Tần Mạt tuy luôn hiểu rõ phái nữ, nhưng nàng chỉ hiểu rõ phái nữ Đại
Tống, ở thời đại này, nàng muốn nhận thức, còn nhiều thứ chưa rõ lắm.
Không có cùng tích cách
như những cô bé trẻ tuổi này, dù có cùng tuổi đi nữa, cũng sẽ khác kinh nghiệm
và thân phận. Nếu như Tần Mạt muốn dùng một khái niệm để khái quát hiểu biết
của nàng về phái nữ hiện đại, đáp án chỉ có thể là mãi mãi khó giải.
Tần Mạch năm đó là một
quần nhung phong lưu hiểu rõ nữ tử Bắc Tống, Tần Mạt hiện giờ lại biến thành
một cô bé trung học bình thường, trong cái diệu kỳ này, còn khó lý giải đến cỡ
nào?
Con gái xinh, con gái
đẹp, con gái quyến rũ, con gái mềm mại, con gái dịu dàng… con gái… đều có lúc
tao nhã, có lúc dung tục, có lúc rạng rỡ, cũng có lúc yếu ớt…. mọi trạng thái,
nói chung đều là người.
Tần Mạt mang tâm tình phức
tạp khó nói thành lời chìm vào giấc ngủ. Tập quân sự đương nhiên rất mệt, trước
kia Tần Mạt chưa từng nếm vị khổ này, có thể nhịn xuống mà tập, còn mệt hơn là
đoạn trải nghiệm ở bệnh viện Tây Bình trước kia. Không dám nhớ lại quãng thời
gian trước kia nàng đã phải nhẫn nại thế nào, cũng là quãng thời gian đen tối
nhất khiến kiêu ngạo và tự mãn của nàng đánh mất trong lặng lẽ.
Trong một giấc ngủ mệt
mỏi, đêm dường như càng ngắn lại.
Tần Mạt cảm thấy mình chỉ
vừa chợp mắt, khi mở to mắt đã là lúc rời giường, Nàng vẫn dậy đầu tiên, rửa
mặt xong, lại là tiếng Trần Yến San la hét ầm ĩ, khiến nàng tỉnh hẳn từ trong
cơn buồn ngủ mơ màng, Tần Mạt cười yếu ớt đi dọn giường.
Tâm tình nàng rất tốt,
sinh hoạt trong tập quân sự tràn đầy sự hăng hái tích cực đồng thời bị gò bó,
mỗi ngày nàng đều tự thuyết phục mình phải kiên trì một lần, cũng cảm thấy cả
cơ thể và tinh thần đều thoải mái, mà tinh thần lại đặc biệt dâng cao.
Mãi cho đến khi tất cả
mọi người đều rửa mặt xong, chuẩn bị xuống tầng tập thể dục, Tần Mạt chợt phát
hiện Vương Tử Dục ôm bụng dựa vào bồn rửa mặt, sắc mặt trắng bệch và đau đớn.
"Mạt Mạt, bạn nhìn
gì thế?" Trần Yến San giục nàng, "Mau lên, muộn rồi, Chu Nguyên phạt
người rất nham hiểm và khủng bố đấy!"
Tiếng đài tràn ngập nhịp
điệu tập thể dục buổi sáng dồn dập vang lên, Tần Mạt xoay người lại, muốn đi
theo Trần Yến San, rồi lại hốt hoảng nghe thấy tiếng rên rỉ của Vương Tử Dục.
"Cậu đi trước đi,
lát nữa mình ra ngay.” Tần Mạt thầm cắn răng một cái, thương tiếc trong đáy
lòng cuối cùng cũng chiếm phần hơn: “Nếu có thể, giúp mình và Vương Tử Dục xin
nghỉ."
"Mạt Mạt!" Trần
Yến San dậm chân, Lữ Lâm lại kéo lất cánh tay nàng, nôn nóng nói: "Các cậu
có đi không? Muộn rồi đấy!"
Tần Mạt nhẹ nhàng đẩy
Trần Yến San ra, xoay người chạy vào phòng rửa mặt.
Sắc trời còn chưa sáng, ánh đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng lạnh lẽo chiếu lên người Vương Tử Dục, chiếu đến đường cong cùng với vẻ mặt mờ ảo như tranh. Tranh vẫn là tranh tĩnh, người trong bức tranh đẹp nhưng nhợt nhạt, yếu ớt như một tượng gỗ trên trang giấy. Đáy lòng Tần Mạt thắt lại, khẽ thở dài: “Nếu cậu không khỏe, phải đi bác sĩ.” Vương Tử Dục nhếch môi lên, nàng khẽ ngẩng đầu, ngay sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, lại quay mặt sang chỗ khác. Nhưng Tần Mạt thấy rõ, bàn tay ôm bụng của nàng nắm chặt vào áo, ngón tay kia trắng lên, thấy rõ nàng đau đến mức nào. "Tuy cậu không yêu quý bản thân, nhưng mình là bạn cùng phòng của cậu, mình không thể không lo cho cậu.” Tần Mạt cau mày, dứt khoát đưa tay nắm lấy tay Vương Tử Dục, muốn kéo nàng đứng dậy đến phòng y tế. "Cậu làm gì?" Vương Tử Dục như kinh sợ, lại nhảy dựng lên, lùi liên tục về phía sau, “Cậu buông ra! Buông ra!” Nàng vội vã kêu sợ, vẻ tao nhã lãnh đạm bình thường hoàn toàn biến mất ở một khắc này, dáng vẻ giờ như một cô bé mảnh mai bị kẻ ác ức hiếp, lo sợ không yên. Tần Mạt buông tay ra, đúng là dở khóc dở cười. Nàng năm đó đâu phải ác bá đi ức hiếp các cô gái, hiện giờ thì càng không có khả năng mà làm. "Vương Tử Dục, mình không ăn thịt người, không phải mãnh thú hay nước lũ, cậu nhìn rõ lại xem mình là ai, cậu thấy mình có thể đối với cậu thế nào đây?" Tần Mạt cố kiên nhẫn, khuyên nhủ, "Nếu cậu thật s không muốn đi bác sĩ, thì nằm lên giường, nghỉ ngơi cho khỏe, mình xin phép huấn luyện viên giúp cậu, được không?" Con mắt lạnh của Vương Tử Dục khẽ di chuyển, cổ ngọc nửa cúi, cuối cùng khẽ ừ. Tần Mạt lắc đầu cười cười, dịu dàng nói: "Mau đi nằm đi, lát nữa mình sẽ mang bữa sáng lên." Ai ngờ Vương Tử Dục bỗng ngẩng đầu, mặt lại đầy sương lạnh, giọng lạnh lùng nói: "Không cần cậu nhiều chuyện, cậu muốn đi thì mau đi đi!" Sắc mặt Tần Mạt lúc này trầm xuống, hàng lông mày bỗng sắc bén vài phần. Trước giờ nàng không phải người có lòng tốt, hiện giờ sự tốt bụng của nàng lại bị Vương Tử Dục đáp lại bằng nguội lạnh, đương nhiên nàng sẽ không mặt dày tiếp tục đi lãng phí tình cảm của mình nữa. Lời nói lạnh lùng của Vương Tử Dục và lời nói ác độc của Phương Triệt là hoàn toàn khác nhau, Phương Triệt có ơn lớn với Tần Mạt, hắn nói lời ác độc chỉ là thói quen dùng từ của hắn, bản thân hắn cũng không có ác ý. Nhưng Vương