
huyện đầu tiên khi con trai tỉnh lại chính là tìm mẹ của hắn.
Chỉ Ngưng ôm con trai, rất nhanh lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Đợi khi cô tỉnh lại, đã là tám rưỡi rồi. Con trai ngủ ở bên cạnh cũng không
thấy nữa. Chỉ Ngưng liền rời giường, sau khi rửa mặt xong đi xuống lầu. Đi đến
một nửa, cô nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong đang bưng bữa sáng muốn lên lầu, cô
biết đây là Hoàng Phủ Thần Phong mang lên cho cô.
“Ngưng Nhi, em đã tỉnh a? Vậy xuống ăn điểm tâm đi!”
“Vâng, ăn xong bữa sáng chúng ta phải đến trường học.”
Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng rót một ly sữa nóng. Cheney nhìn Hoàng Phủ
Thần Phong và Chỉ Ngưng, liền biết mẹ của hắn đã tha thứ cho người đàn ông thối
này rồi. Không có biện pháp, đành phải gọi hắn là cha thôi. Cheney nhấp một
ngụm sữa, kêu lên: “Cha.”
Hoàng Phủ Thần Phong đang quết mứt hoa quả, nghe được tiếng cha này liền ngừng
động tác, chằm chằm nhìn con trai. “Con trai, con vừa mới gọi cha là cha sao?”
Hoàng Phủ Thần Phong không chắc chắn, cho nên hỏi lại.
“Dạ, con gọi cha là cha, bởi vì con biết rõ, mẹ đã tha thứ cho cha. Trước đó
con đã đáp ứng cha, nếu như mẹ tha thứ cho cha, con liền gọi cha là cha, cho
nên hiện tại con liền gọi. Chỉ là, con không nghĩ tới mẹ lại tha thứ cho cha
nhanh như vậy.”
“Con trai, cha thật là yêu con chết mất.” Hoàng Phủ Thần Phong kích động ném
bánh mỳ và mứt hoa quả qua một bên, đem Cheney ôm đến trên đùi của mình, hôn
khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Cha, con cho cha biết, nếu như cha lại làm cho mẹ thương tâm, con sẽ hận cha
cả đời.”
“Con trai, cha cam đoam, từ nay về sau, tuyệt đối sẽ không làm cho mẹ con
thương tâm.” Hai anh em này, lời cảnh cáo hắn cũng giống nhau như đúc.
“Vậy là tốt rồi. Chỉ cần mẹ hạnh phúc là tốt rồi.” Cheney cũng hôn Hoàng Phủ
Thần Phong một cái.
Mà Chỉ Ngưng ở một bên đã khóc đến rối tinh rối mù rồi, Hoàng Phủ Thần Phong
cũng ôm Chỉ Ngưng vào ngực, thay cô lau nước mắt.
Trên xe Cadillac, Hoàng Phủ Thần Phong ngồi bên trái
con trai, Chỉ Ngưng ngồi bên phải, Cheney ngồi ở chính giữa, bọn họ hiện tại
muốn đến trường học quý tộc Đài Bắc báo danh.
“Phong, lát nữa em muốn gọi điện thoại cho bá mẫu.”
“Lát nữa đến công ty anh sẽ chat webcam với mẹ là được, để cho mẹ nhìn thấy
cháu của mình.” Hoàng Phủ Thần Phong sờ lên tóc con trai.
“Grandma sao?” Cheney ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thần Phong.
“Đúng! Lát nữa đến trường học xong có thể đến công ty cha cùng Grandma chat
webcam.”
“Ha ha, thật tốt quá.” Người cha này của hắn kỳ thực không tệ, đối với hắn cũng
rất tốt, hắn thật là càng ngày càng thích người cha này.
Bọn Hoàng Phủ Thần Phong đến, làm trường học một trận xôn xao. Tuy đây là một
trường học quý tộc nhưng đều không như Hoàng Phủ Thần Phong, đằng sau có tận
mười bảo vệ đi theo.
“Phong, có phải có quá nhiều bảo vệ không?”
“Không có, Ngưng Nhi, em xem, ngày đó em cùng hai con trai đến sân bay, mọi
người đều chú ý đến các người. Con trai lớn lên giống anh như vậy, toàn bộ Đài
Loan đều biết đó là con trai của Hoàng Phủ Thần Phong, vạn nhất bị bắt cóc thì
phải làm thế nào? Cho nên, chúng ta có thể phòng ngừa vạn nhất.” Hoàng Phủ Thần
Phong nắm tay Chỉ Ngưng, Chỉ Ngưng nắm tay con trai.
Chỉ Ngưng suy nghĩ một chút, “Cũng đúng.”
Hoàng Phủ Thần Phong trước khi đến cũng đã gọi điện cho hiệu trưởng của trường
học rồi, cho nên, Hoàng Phủ Thần Phong mang theo Chỉ Ngưng và con trai trực
tiếp đến phòng làm việc của hiệu trưởng, do hiệu trưởng tự mình phỏng vấn.
Trong hồ sơ, sở trường của Cheney là có thể nói được ba ngoại ngữ, hiện tại
vẫn còn đang tiếp tục học. Hiệu trưởng quyết định, hắn muốn dùng tiếng Anh để
kiểm tra Cheney.
“Hiệu trưởng, chúng tôi có hai đứa con trai sinh đôi, đây là con trai nhỏ, con
trai lớn bởi vì nguyên nhân đặc biệt, ba tháng sau mới có thể đến trường học,
có thể chứ?”
“Có thể, hiện tại, tôi muốn bắt đầu hỏi vài câu hỏi.”
Cheney ngồi đối diện hiệu trưởng, Hoàng Phủ Thần Phong và Chỉ Ngưng ngồi trên
ghế salon bên cạnh.
“Hello. What’s your name?” (Xin chào, cháu tên là gì?)
“Hello President, my name is Cheney!” (Xin chào ngài hiệu trưởng, tên của
cháu là Cheney!)
“Why did you choose our school?” (Tại sao cháu lại chọn trường học của chúng
tôi?)
“Because I listen to my Daddy said that this school has a good schoolethos,
and the teachers are very strict!” (Bởi vì cháu nghe cha cháu nói, phong cách
trường học này rất tốt, hơn nữa thấy cô giáo cũng vô cùng nghiêm khắc.)
Loại tình huống này, Chỉ Ngưng đã sớm lường trước, ngược lại Hoàng Phủ Thần
Phong, hắn có chút bất ngờ, tiếng Anh của con trai rõ ràng tốt đến trình độ
này.
Hiệu trưởng đối với câu trả lời của Cheney hài lòng nhẹ gật đầu. Đứa nhỏ này,
tiếng Anh xác thực rất tốt.
“Hiệu trưởng, con tôi học ở đây có vấn đề gì không?” Hoàng Phủ Thần Phong thấy
thái độ của hiểu trưởng, liền mở miệng hỏi.
“Hoàng Phủ tổng tài, tiếng Anh của Cheney rất tốt, so với những đứa trẻ cùng
tuổi tốt hơn nhiều. Tôi cho rằng, cháu học ở trường chúng ta hoàn toàn không có
vấn đề gì.”
“Tốt lắm