
g, cúi đầu uống cà phê. Chỉ
Ngưng nghĩ mãi mà không rõ, năm năm trước chính là Nhã Ngưng kia gọi điện cho
Hoàng Phủ Thần Phong? Vì sao không kết hôn cùng cô ta?
“Cheney, con ăn chậm một chút, sẽ bị nghẹn.” Chỉ Ngưng nhẹ ngàng vỗ lưng cho
con trai nhỏ.
“Con biết, mẹ, ở đây ăn thật ngon a! Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Cheney cầm lấy thìa,
đút cho Chỉ Ngưng một miếng.
Năm năm trước, Hoàng Phủ Thần Phong cũng là như vậy đút cơm cho Chỉ Ngưng,
nhưng hôm nay, lại là con của hắn.
“Mẹ, ăn được không?” Cheney chờ mong phản ứng của Chỉ Ngưng.
“Ừ, ăn thật ngon, Cheney cũng ăn nhiều một chút.” Lúc này, Chỉ Ngưng thấy con
trai lớn có chút kỳ lạ, liền quan tâm hỏi, “Bảo bối, con làm sao vậy? Ăn không
ngon sao?”
“Mẹ, con thật là khó chịu.” Con trai lớn hữu khí vô lực nhìn Chỉ Ngưng.
“Khó chịu? Tại sao lại khó chịu? Thân thể không thoải mái sao?” Chỉ Ngưng sờ
lên trán con trai, “Trời ạ! Nóng quá! Làm sao bây giờ?” Chỉ Ngưng vội càng ôm
lấy con trai.
“Ngưng Nhi, không nên gấp, trước đưa con trai đi bệnh viện.” Hoàng Phủ Thần
Phong an ủi Chỉ Ngưng.
“Đúng, đi” đi bệnh viện. Cheney, con bám vào người mẹ, không được buông tay
được không?”
“Ngưng Nhi, anh ôm Ivan, em dắt theo Cheney.” Hoàng Phủ Thần Phong tiếp nhận
Ivan từ trong ngực Chỉ Ngưng, ôm vào trong ngực mình.
Đến bệnh viện, Hoàng Phủ Thần Phong ôm Ivan giao cho bác sĩ kiểm tra, sau đó,
bọn họ ngồi ở bên ngoài. Chỉ Ngưng đã khóc rồi, Cheney đang giúp cô lau nước
mắt, “Mẹ, Ivan sẽ không có chuyện gì, mẹ đừng khóc.”
“Cheney, mẹ không chăm sóc tốt anh trai con, ô ô ô” đều do mẹ, đều là lỗi của
mẹ.” Chỉ Ngưng ôm con trai nhỏ, thương tâm khóc.
Hoàng Phủ Thần Phong nhìn bộ dạng này của Chỉ Ngưng không biết có bao nhiêu đau
lòng, “Ngưng Nhi, em không nên trách chính mình, Ivan sẽ không có chuyện gì.”
“Mẹ, bác sĩ ra rồi.”
“Bác sĩ, con tôi ra sao? Nó không sao chứ?”
“Hàn tiểu thư, cô trước hãy bình tĩnh nghe tôi nói.”
“Bác sĩ, tôi đã bình tĩnh, phiền ông mau nói con tôi rốt cuộc làm sao vậy?” Chỉ
Ngưng có dự cảm xấu, năm năm trước, thời điểm mẹ cô ở bệnh viện, bác sĩ cũng
nói cô bình tĩnh, kết quả” không, sẽ không “
“Trước mắt, chúng tôi đại khái đã xác định, nó bị bệnh máu trắng.”
“Máu” bệnh máu trắng? Làm sao có thể? Nó rõ ràng chỉ là phát sốt! Vì” vì sao?
Tại sao lại biến thành bệnh máu trắng? Vì sao? Có phải bệnh viện các người khám
sai rồi không?” Chỉ Ngưng lắc lắc người bác sĩ, la to.
“Ngưng Nhi, em không nên kích động, trước hết nghe bác sĩ nói. Ngoan, không nên
kích động.” Hoàng Phủ Thần Phong ôm lấy Chỉ Ngưng, sợ cô quá kích động sẽ ngất
xỉu.
“Chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy của hắn, như vậy mới có thể xác nhận chúng tôi
chẩn đoán bệnh có sai hay không.”
“Xét nghiệm tủy? Bảo bối sẽ rất đau, không cần, nó sẽ sợ.” Chỉ Ngưng nghe thấy
bác sĩ nói..., khóc càng thêm thương tâm.
“Ngưng Nhi, đừng khóc, chỉ có làm xét nghiệm tủy, bác sĩ mới có thể xác định
Ivan có phải bị bệnh máu trắng hay không.” Hắn cũng rất đau lòng a! Dù sao cũng
là con của mình.
“Hàn tiểu thư xin yên tâm, trước đó chúng tôi sẽ gây tê.”
Hoàng Phủ Thần Phong dìu Chỉ Ngưng ngồi xuống, Cheney nghe được lời bác sĩ
nói..., cũng khóc, hắn ghé vào trong ngực Chỉ Ngưng, nói: “Mẹ, anh trai sẽ
không có chuyện gì, đúng không? Con không muốn anh trai có chuyện, con đem tiểu
anh đào tặng cho anh trai, con đem tiểu anh đào ở LA cũng tặng cho anh trai,
chỉ cần anh trai không có việc gì, con đem tất cả tiểu anh đào đều tặng cho anh
trai, mẹ, ô ô ô” con không muốn anh trại bị bệnh. Mẹ”
“Cheney ngoan, đừng khóc, anh trai sẽ không có chuyện gì.” Hoàng Phủ Thần
Phong một bên ôm Chỉ Ngưng, một bên an ủi con trai nhỏ.
“Người đàn ông thối” tôi cầu xin ông, nhất định phải tìm bác sĩ tốt nhất chữa
bệnh cho anh trai tôi.”
“Cha đáp ứng con, ngoan, đừng khóc.”
“Người đàn ông thối, cám ơn.”
Hai giờ sau, bác sĩ lần nữa bước ra: “Hàn tiểu thư, con của ngài xác thực là bị
bệnh máu trắng.”
“Không” sẽ không, tại sao phải như vậy? Không phải là như vậy, không phải như
thế” Chỉ Ngưng đã khóc không ra nước mắt.
“Hàn tiểu thư, trước mắt, chỉ cần có tủy thích hợp, cơ hội khỏi bệnh của con
ngài là rất lớn.”
“Tôi, dùng tủy của tôi, tôi là mẹ nó, tủy của tôi nhất định có thể.”
“Không được Ngưng Nhi, không thể dùng của em. Bác sĩ, tôi là cha nó, dùng của
tôi.”
“Hoàng Phủ Thần Phong, anh”
“Yên tâm đi! Ngưng Nhi, không cần phải lo lắng.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn lên
trán Chỉ Ngưng.
“Người đàn ông thối” cảm ơn, cám ơn đã cứu anh trai tôi! Ô ô ô”
“Cám ơn cái gì? Cha là cha của các con, đương nhiên phải cứu anh trai con.”
Hoàng Phủ Thần Phong cùng Ivan đồng thời được đưa đến phòng giải phẫu, Chỉ
Ngưng nhịn xuống nước mắt, “Bảo bối, mẹ cùng em trai ở bên ngoài chờ con, con
không phải sợ, bảo bối nhất định sẽ không có chuyện gì. Mẹ thực xin lỗi con, mẹ
không chăm sóc tốt con.”
Ivan giúp Chỉ Ngưng lau nước mắt, “Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, con không sợ,
mẹ mỗi ngày đều rất chăm sóc chúng con, cho nên mẹ, mẹ không cần phải tự trách,
chỉ là, mẹ, con rất nhớ ‘quân đoàn dâu t