
t đưa vào nơi tinh tế của cô.
“A! Phong” đau quá.” Đau đớn tê tâm liệt phế làm nước mắt Chỉ Ngưng chảy xuống.
“Ngưng Nhi, chờ một chút sẽ không đau nữa, đừng khóc.” Hoàng Phủ Thần Phong hôn
lên nước mắt của Chỉ Ngưng, hắn tự mình chịu đựng đau đớn, yên lặng bất động
trong cơ thể Chỉ Ngưng. Mồ hôi rơi xuống trên bộ ngực trắng nõn của cô.
Rốt cục, Hoàng Phủ Thần Phong không nhịn được nữa nhẹ nhàng di chuyển, nhỏ
giọng hỏi: “Ngưng Nhi, còn đau không?”
“Giống như đã không đau nữa.” Ngưng Nhi đỏ mặt.
Hoàng Phủ Thần Phong chế trụ eo của hắn, ra sức bắt đầu chuyển động. Tốc độ từ
chậm dần dần đến nhanh.
“A” Phong, chậm một chút, em, em không được” a!” Chỉ Ngưng điên cuồng thét lên,
giống như thân thể cô không chịu nổi thêm tiến sâu vào nữa.
Hoàng Phủ Thần Phong lần nữa tiến sâu vào nhanh hơn, cũng điên cuồng hét lên
một tiếng, lần đầu tiên đem hạt giống hoan ái phóng vào cơ thể một người phụ
nữ.
Hoàng Phủ Thần Phong xoay người một cái, làm cho Chỉ Ngưng dựa vào trên người
của mình, hắn cũng không muốn làm Ngưng Nhi bảo bối của hắn sợ. Hắn vẫn chưa
rút ra khỏi cơ thể Chỉ Ngưng, của hắn vẫn đang rục rịch, mà Chỉ Ngưng đã ngủ mê
man rồi, căn bản không cảm giác được gì.
Hoàng Phủ Thần Phong thấy cô đã mệt mỏi mê man ngủ mất liền đem chính mình lui
ra, sau đó vào phòng tắm chuẩn bị nước. Hoàn Phủ Thần Phong ôm Chỉ Ngưng cùng
tiến vào bồn tắm xa hoa, để Chỉ Ngưng thoải mái dựa trước ngực mình. Hắn ôn nhu
giúp Chỉ Ngưng xoa nơi tư mật của cô, lần đầu tiên, khó tránh khỏi cảm giác
không thoải mái.
Sau khi rửa sạch, Hoàng Phủ Thần Phong giúp Chỉ Ngưng lau khô thân thể, mặc cho
cô chiếc áo choàng tắm màu lam cùng một bộ giống mình. (Áo đôi =))))
Hoàng Phủ Thần Phong đem Chỉ Ngưng đến trên giường sau đó ôm cô, chỉ chốc lát
mình cũng tiến nhập mộng đẹp ngọt ngào!
“Uhm” sáng sớm, Chỉ Ngưng đã bị Hoàng Phủ Thần Phong
hôn tỉnh.
“Sớm, Ngưng Nhi.” Thấy Chỉ Ngưng đã tỉnh, Hoàng Phủ Thần Phong xoay người đặt
Chỉ Ngưng dưới mình.
“Làm sao lại nằm đè lên người em?” Hồi tưởng lại một màn đêm qua, Chỉ Ngưng
liền đỏ bừng mặt.
“Ngưng Nhi bảo bối, em nói xem, loại tư thế này là anh muốn làm gì? Hả?” Vẻ mặt
Hoàng Phủ Thần Phong tà ác nhìn Chỉ Ngưng.
“A! Anh không phải còn muốn đấy chứ?”
“Ngưng Nhi, em đã ngủ một đêm.” Đêm qua tắm rửa xong, Hoàng Phủ Thần Phong
không nỡ muốn cô lần nữa, sợ Chỉ Ngưng lần đầu tiên quá mệt mỏi, cho nên hắn
liền chịu đựng.
“Nhưng anh hôm nay không” không đợi Chỉ Ngưng nói xong, Hoàng Phủ Thần Phong
liền tiến vào nơi nữ tính của cô.
“Không có nhưng, hôm nay là thứ bảy, không đi làm.” Hoàng Phủ Thần Phong kiềm
chế vận động của mình, mỗi lần từ từ thêm sâu hơn.
Hoàng Phủ Thần Phong kéo hai chân thon dài của Chỉ Ngưng giữ chặt ở eo của
mình, mười ngón tay của Chỉ Ngưng siết chặt lấy bả vai Hoàng Phủ Thần Phong,
đâm xuống thật sâu, da đã bị xước ra thế nhưng Hoàng Phủ Thần Phong không có
chút cảm giác đau đớn nào.
“A! Phong, anh... anh chậm một chút, em... em không chịu nổi! Chỉ Ngưng bất lực
lắc lắc đầu, mái tóc sớm bị mồ hôi dính lại trên mặt.
“Bảo bối, em có thể, kiên trì một chút. Ngoan!” Hoàng Phủ Thần Phong một bên an
ủi Chỉ Ngưng, một bên còn không quên tiếp tục vận động.
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thần Phong cũng đã mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn vẫn không
thể nào thỏa mãn, giống như muốn đem dục vọng một tháng này đều lập tức thỏa
mãn. Cho nên, hắn vẫn ra sức khổ chiến. Chỉ Ngưng rốt cục chống đỡ không nổi
nữa, hét lên một tiếng, lần nữa lại ngủ mê man.
Lúc này, Hoàng Phủ Thần Phong cũng ngừng động tác, trở mình rời khỏi người Chỉ
Ngưng, ôm lấy Chỉ Ngưng thỏa mãn ngủ thiếp đi.
-----------LOVE-----------
Khi Chỉ Ngưng tỉnh lại, đã là xế chiều. Phản ứng đầu tiên của Chỉ Ngưng chính
là nhìn người bên cạnh một chút, thế nhưng lại không thấy người đâu, Chỉ Ngưng
cho rằng Hoàng Phủ Thần Phong đã đi làm. Nhưng hắn rõ ràng nói hôm nay không
cần đi làm? Vậy hắn đang ở đâu?
Kỳ thật trước khi Chỉ Ngưng tỉnh lại, Hoàng Phủ Thần Phong đã rời giường đi
chuẩn bị chút thức ăn cho Chỉ Ngưng, hắn biết rõ khi cô tỉnh lại nhất định sẽ
đói.
Chỉ Ngưng còn chưa muốn rời giường, cô vô lực nằm trên giường, hiện tại toàn
thân cô đều đau nhức, muốn di chuyển cũng không nhúc nhích được.
Ngay khi Chỉ Ngưng lại muốn ngủ, Hoàng Phủ Thần Phong mở cửa bưng cơm chuẩn bị
cho Chỉ Ngưng vào.
Hắn đem cơm đặt trên bàn, đi đến bên giường ngồi xuống, “Ngưng Nhi, em đã tỉnh
a? Ngồi dậy ăn cơm đi, đây là anh tự mình làm!”
“Chính là anh khiến em quá mệt mỏi! Hơn nữa, quần áo cũng còn chưa mặc!” Chỉ
Ngưng càng nói thanh âm càng nhỏ.
“Yên tâm, khi em còn đang ngủ, anh đã giúp em mặc đồ ngủ rồi.” Nói xong, Hoàng
Phủ Thần Phong liền ôm lấy Chỉ Ngưng. Hoàng Phủ Thần Phong ngồi trên ghế salon,
còn Chỉ Ngưng thì ngồi trên đùi hắn.
“A! Phong, đột nhiên em cảm thấy ngay cả tay cũng không có khí lực, nâng không
nổi, anh đút ăn cơm cho em được không?” Chỉ Ngưng biết rõ Hoàng Phủ Thần Phong
nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của cô.
“Em đó!” Quả nhiên, Hoàng Phủ Thần Phong không cự tuyệt yêu cầu