
ắn lại hữu lực như vậy. Xúc cảm từ đầu ngón tay nàng chụp lên bắp thịt, tay nàng
run run, vẻ mặt gấp gáp nói chuyện , má nộn hồng, tóc xoăn như mây. Nhìn lại mắt của hắn còn thật sự nghiêm túc, giống như phải xuyên qua đồng
tử của hắn tận đến nội tâm. Khi đó mặt dù hắn nghiêm mặt lạnh lùng,
nhưng không cách nào chân chính nổi lên lòng dạ cứng rắn đối với nàng.
Đêm hôm đó, Lương Chấn Y giống như bình thường lui tới ngồi một mình ở
phòng khách vắng vẻ, đốt một điếu thuốc, uống một bình rượu. Cục đá đánh vào cốc thủy tinh, nước rượu màu hổ phách chiếu ngược lên mặt của hắn.
Hắn bỗng nhiên thấy ánh mắt của chính mình, sâu giống như biển, yên tĩnh lạnh lùng như vậy.
Thế giới tĩnh lặng phảng phất chỉ còn một người, hắn hơi say, đổ xuống sô pha.
Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, ánh sao thưa thớt, Lương Chấn Y nới ra
caravat, chân dài nhấc lên sô pha, bỗng nhiên cảm thấy ghế sô pha này
cũng giống như chiếc thuyền lay động, đung đưa tiến vào biển sâu tịch
mịch, chỉ có hắn một người độc hành.
Hắn sự nghiệp hoàn hảo, vật
chất mỹ mãn, mọi thứ thuận lợi, nhất thành bất biến, chẳng mảy may ngạc
nhiên vui mừng. Lương Chấn Y nhắm mắt lại, nhớ tới lúc chạng vạng, khi
Ôn Hà Phi cười đem hoa hồng đánh lên khuôn mặt người nào đó, bên trong
xe má của hắn nhưng lại một trận khô nóng, tựa như hoa hồng là đánh trên mặt của hắn.
Lúc bàn tay nhỏ bé kia tóm lấy cánh tay Lương Chấn
Y, khoảnh khắc đó, bừng tỉnh tâm ma của hắn, cũng cùng lúc bắt ra tịch
mịch hắn chôn sâu trong lòng; còn có nhiệt năng thân thể đã mất từ lâu,
khát vọng ở chỗ sâu trong của nam nhân.
Từ khi Ôn Hà Phi xuất
hiện, cuộc sống màu xám đơn điệu của hắn bắt đầu rực rỡ tràn ngập sắc
màu; ánh mắt mĩ lệ của nàng dường như chôn nhập vào trong trí óc hắn
thật sâu, làm hắn tâm phiền ý loạn.
Lương Chấn Y men say nằm ở sô pha, bỗng nhiên hi vọng được vùi mặt vào làn tóc như mây kia. Cảm giác
thấy ngứa ngáy, ở cổ hắn, ở sườn mặt hắn, ở trên da hắn, hắn nghĩ, thân
thể nóng lên. Một năm sau thư ký
Trần Dĩnh công ty V.J vẫn chung tình với “Issey Miyake”, rất có dáng vẻ
ba kiếp đều mặc Issey, vẫn thích hừ nhân; tổ trưởng Úy Nhân Nhân vẫn là
lớn giọng, chân tay lanh lợi, như cũ mặc “Chanel” mắng chửi người.
Lương Chấn Y dẫn dắt một đám cấp dưới, thành tích chói mắt, ngay cả tổng công ty ở nước Mĩ đều điều người đến thực tập quản lý với hắn.
Về phần cái kia Ôn Hà Phi gan lớn lại thẳng như ruột ngựa thì sao? Thành tích của nàng như thế nào? Có làm ra cái gì ra trò?
Ở góc văn phòng. Mặt bàn xếp đầy hồ sơ, cao như núi, phía sau núi truyền đến tiếng Hà Phi sôi nổi nói.
Chỉ thấy nàng ngồi ở trước bàn, tai phải giắt cái bút, tay trái lật lật sổ
ghi chép, vai kẹp điện thoại, thỉnh thoảng lại dùng tay phải ném văn
kiện vào xe đẩy. Hách! Hóa ra đến V. J một năm, đã luyện được thiên thủ
thần công, chỉ còn kém không lấy đến cả chân dùng.
Một đám đàn ông vây quanh nàng.
“Được rồi sao?”
“Muốn họp rồi a.”
Hà Phi nháy mắt muốn bọn họ chờ, vừa nhanh hướng đến điện thoại trả lời.
“Vâng vâng vâng, tôi biết chỗ khó xử của anh, nhưng chỗ chụp ảnh rõ ràng là
chúng ta trước đã định, anh dù muốn đổi, lịch làm việc của ngôi sao
không thể đổi a!”
Đám đàn ông chỉa chỉa tài liệu đầy bàn, Hà Phi
vẫy vẫy tay, tiếng nói ôn nhu. “Anh Lưu à, chúng ta thật sự không thể
đổi ngày, không phải đã sớm ký kết sao, anh có ký tên . . . . . .” Đòi
mạng, nói nửa ngày vẫn là không thỏa thuận được.
Đám đàn ông bắt đầu ho khan, thở dài, trừng mắt.
Hà Phi cực cuống, rốt cục mất đi tính nhẫn nại, hỏa đại rít gào với điện
thoại: “Tôi mặc kệ cái gì bị trùng thời gian, anh ngày mai nếu không cho chụp, tôi sẽ kiện anh, tôi đem cái kia hủy đi, anh không mở cửa, tôi
đem cửa đá vụn!” Quăng điện thoại. “Phù! Tức chết ta!” Lấy xuống bút gài sau tai, cầm lấy tài liệu, bắt đầu đặt câu hỏi. “Vụ Phúc Hưng là của
ai?”
“Của ta.” Lý mập ú đứng ra.
Hà Phi ngòi bút gõ gõ hồ
sơ, mặt lạnh nói. “Ừ, Phúc Hưng bán mỳ sợi vừa cứng vừa khó ăn, anh còn
cường điệu nó ngon miệng? Anh không bằng cường điệu nó vừa dai vừa co
dãn còn hơn.”
Bị mắng, Lý mập ú sờ sờ cái mũi cầm lại hồ sơ.
Hà Phi lại lấy ra một khoản khác, chỉ chỉ trỏ trỏ bên trên. “Vụ xưởng rượu Men Hoa là vụ của ai?”
“Là của ta!” Thiên Hạm ẻo lả đứng ra.
Hà Phi đối với hồ sơ gật đầu. “Kịch bản gốc không sai, rất thú vị.” Cầm
lên tài liệu, Thiên Hạm đón lấy. “A——” nàng ngẩng đầu nói với hắn. “Bất
quá. . . . . . Anh tìm siêu thanh thuần cô gái để đẩy mạnh tiêu thụ
rượu, sức thuyết phục không tốt bằng sao nữ gợi cảm, nếu là ta, sẽ tìm
Chung Lệ Đề!” Thiên Hạm dậm chân ừ một tiếng, vẻ mặt tan nát bị thương.
Hà Phi lại rút ra một cái hồ sơ. “Kẹo dẻo Tinh Tinh này . . . . .”
“Của ta.” Một tên nam tử loắt choắt bước ra khỏi hàng.
Hà Phi đem văn kiện giao cho hắn, buông tay không chút lưu tình phê bình.
“Tiên sinh a, kịch bản của anh cũng quá cũ, để hai vợ chồng với sao băng hứa nguyện, sau đó lấy ra kẹo dẻo Tinh Tinh ăn, nguyện vọng liền được
thực hiện, haiz, ai tin a?! Không được không được, kịch bản của các anh
đều cũ rích rồi.