
hủy mà thôi. Sẽ không có ai làm vật cản hay chướng ngại vật đối với chòm sao hệ Nước nữa.
2
Bịch!
- Ui da…
Rớt xuống một thảm cỏ lớn, Tiểu Tinh đau khổ hét nhỏ xoa xoa cái mông ê ẩm của mình. Vừa định đứng lên thì từ trên trời, một trận mưa xối xả đổ xuống khiến cô ướt cả người.
Vì trên hành tinh các vì sao không hề có hiện tượng “mưa” nên Tiểu Tinh không biết đây là gì. Trên hành tinh, mỗi người một việc thì ai đâu mà đi quan tâm đến việc của người khác. Thế nên, Tiểu Tinh chỉ biết mỗi việc của mình là mang lại mạng sống cho cây cỏ, việc của Vũ Phong là mang đến làn gió mát rượi cho người khác. Còn… nhiệm vụ của Hỏa Phong là… đốt nhà vì Hỏa Phong luôn nói thế mỗi khi cô hỏi đến nhiệm vụ của anh. Thật ra nhiệm vụ của Hỏa Phong là đem đến những ngọn lửa ấm áp cho người khác. Anh luôn thích trêu cô nhóc kia bằng mọi cách thì mới vừa lòng hả dạ.
Nhìn những hạt nước trong suốt cứ rơi từ không trung xuống mặt mình rồi xuống thảm cỏ xanh rì, Tiểu Tinh nhíu mày suy nghĩ rồi cứ đứng đó như kẻ ngốc.
Brừm… Brừm
Tiếng động cơ xe máy vang dội cả một vùng, đằng sau đám mây mưa là một chiếc mô tô đang phi như bay đến chỗ Tiểu Tinh đang đứng, phía sau chiếc mô tô là cả một đóng người đang đuổi theo.
Vì không biết đó là gì nên Tiểu Tinh cứ đứng chôn chân mình tại đó, đưa mắt nhìn chiếc mô tô đang lao nhanh về phía mình mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần. Trong đôi mắt đen láy ẩn chứa sự tò mò thay vì sợ hãi như bao ngừơi khác khiến chàng trai ngồi trên mô tô sững người lại hồi lâu. Tỉnh lại kịp lúc, chàng trai ấy bóp thắng rồi dừng xe ngay trước mặt cô gái mà anh cho là kì lạ, hung hăng hỏi :
- Muốn chết à?
- Chết? – Nghiêng đầu, Tiểu Tinh khẽ hỏi lại, chớp chớp mắt nhìn người trước mặt – Chết là cái gì?
- …
Vụt.
- Tên khốn.
Ngay tức khắc, một khúc cây bay đến trước mặt chàng trai hệt mũi lao điên loạn. Nghiêng đầu, chàng trai ấy nhếch môi cười rồi đá chóng xe, lao ra đám người đang đuổi theo mình như con hổ dữ đang gầm gừ trước con mồi.
Đứng bất động nhìn màn đánh đá đấm loạn xạ, Tiểu Tinh có hơi chóng mặt vì những thướt phim kinh điển đang xem. Nghĩ mãi mà chẳng biết đám người kia đang làm gì nên cô nhóc đành đứng im lặng.
Chỉ một loáng trong màn mưa trắng xóa, chàng trai kia đã hạ đo ván đám người theo anh.
Đột nhiên, sợi dây chuyền trên cổ phát sáng lấp lánh. Nhìn vào sợi dây chuyền rồi nhìn ra nơi chàng trai đang đứng, Tiểu Tinh phấn khởi reo lên :
- A, tìm được rồi, tìm được rồi.
Vuốt đám nước mưa đang bám víu trên mặt mình, chàng trai kia nhíu mày đôi lát rồi tiến đến chỗ cô nhóc kì lạ đang đứng. Gieo tia nhìn quái dị lên người cô gái kì lạ, anh lạnh lùng hỏi :
- Bị ngốc à?
Dưới màn đêm tĩnh mịch… Mưa vẫn rơi không dứt… Mưa rơi mãi… rơi mãi…
Ánh trăng khuất hẳn sau đám mây đen kình, chỉ còn lại vầng sáng tỏa ra từ ngôi nhà kia…
Cuộc trò chuyện đầy thú vị đối với một người lạnh lùng… cảm giác lạ lẫm anh chưa từng biết đến… Rồi từ đây… anh sẽ lại bị làm phiền… 24/24.
* * *
1
Căn nhà nhỏ sáng lấp lánh đèn, đầy đủ tiện nghi khiến người khác phải ganh tỵ. Đưa tay lấy cốc café nóng ấm và uống vài ngụm sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, chàng trai với mái tóc ướt sũng giương mắt nhìn cô gái trước mặt đầy nghi hoặc.
Bên ngoài, mưa vẫn hối hả rơi như trút nước. Từng giọt mưa rơi xuống mặt đường như những mũi tên giận dữ đang lao nhanh xuống kẻ thù của mình. Mưa thế này… chắc là Tiểu Thủy gây ra.
Hôm nay quả ngày xui xẻo của anh. Ra đường thì gặp kẻ thù, đã đánh nhau rồi còn gặp một con nhóc quái dị. Điều làm anh cảm thấy kì lạ chính là ánh mắt trong veo kia. Chưa ai đang trong tình cảnh nguy hiểm mà có thể bộc lộ được ánh mắt tò mò, thích thú kia cả. Đã thế, xe anh còn lao với vận tốc cực nhanh. Vì lý do gì mà cô nhóc kia không tỏ vẻ sợ hãi?
Mang cô nhóc kia về nhà vì những khuất mắt trong đầu mình, anh cũng chẳng hiểu sao mình lại làm chuyện điên rồ này nữa. Trước giờ, có ai được anh cho vào nhà đâu chứ! Thế giới của anh chỉ có một mình, một mình và một mình.
Ngồi nghịch vài thứ linh tinh trên bàn, Tiểu Tinh cười lém lỉnh rồi đặt mọi thứ lại chỗ cũ khi nhìn thấy anh bước ra. Chạy lại bên anh, cô cất giọng hỏi :
- Nè, người cần cảm hóa, anh tên gì vậy?
Người cần cảm hóa?
Đúng là cách ăn nói kì quặc mà!
Gieo tia nhìn hung hăng lên người cô, anh gầm gừ hồi lâu rồi khó chịu nói tên mình cho cô được biết mà không quên đặt vài