
văn Hạo mắt tinh nhìn đến người quen, vội vàng chào hỏi:
“Chú Vạn, chú Vạn…”
Nào có thể đoán được người đàn ông tai to mặt lớn thế nhưng xẹt qua anh ta, giống như hoàn toàn không nhìn thấy anh ta, lảo đảo vọt tới trước mặt
người đàn ông đánh mình, kích động xoa xoa tay ở trên quần áo.
“Vệ, Vệ tổng, Vệ tổng sao?! Ngài khỏe chứ, ngài khỏe chứ, tôi là tiểu Vạn
bên khu địa sản, mấy tháng trước từng có gặp mặt một lần…”
Mạc
Văn Hạo chưa từng gặp qua chuyện này, chú Vạn từ trước đến giờ cho dù là trước mặt cha mình thần thái cũng là cực kì cao ngạo, đối với mình cũng luôn lạnh lẽo, chẳng hiểu sao nay lại có dáng điệu siểm nịnh?
Nghĩ tới đây, ánh mắt không khỏi kinh nghi, người đàn ông đánh anh ta, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Tiểu, tiểu Vạn?
Nguyễn Mộng chợt che miệng, ngượng ngùng cười ra tiếng. Người này vừa nhìn đã
hơn năm mươi, lại ở trước mặt đại thần không quá 30 tuổi tự xưng tiểu
Vạn…
Vệ Cung Huyền cúi đầu liếc cô một cái, véo véo gương mặt của cô.
“Muốn cười thì cứ cười.”
Nguyễn Mộng lúc này mới nhịn không được, bật cười, thanh âm như chuông bạc ở
trong hành lang vọng về, nghe được nhiều người nhịn không được cũng cười lên.
“Vạn Tổng.”
Vệ Cung Huyền không để ý đến người trước mặt, nhàn nhạt liếc Mạc văn Hạo đã dừng lại gào khóc thảm thiết một cái.
“Ông biết người này?”
Anh dùng cằm ý bảo Vạn Quốc Hào nhìn về phía Mạc Văn Hạo té xuống đất đang được Lưu Uyển Chi đỡ.
“Không quen, không quen.”
Vạn Quốc Hào cúi đầu khom lưng, cái trán mơ hồ rỉ ra mồ hôi lạnh.
“Tôi cùng cha cậu ta có hợp tác qua vài lần, hahaha!”
Vệ Cung Huyền cũng lười để ý tới ông ta, thấy bé con trong ngực mở một đôi mắt to không ngừng được mà hướng trên đất nhìn, trong lòng lại mơ hồ
sợ, nếu như không phải là cô cơ trí len lén gọi điện thoại cho anh, ai
biết hiện tại bị khi dễ sẽ là ai?
Vừa nghĩ như thế, anh đã cảm thấy những người này thật là đáng chết một ngàn lần đều không là quá, làm gì còn có thể bỏ qua
“Vạn Tổng, vợ chồng chúng tôi còn có việc đi trước, nơi này ông tự xử lý.”
Vạn Quốc Hào liên tục không ngừng mà đáp ứng:
“Vệ tổng đi thong thả, đi thong thả, tôi làm việc ngài cứ yên tâm!”
Hai người đi ra khách sạn, Nguyễn Mộng thân mật leo lên Vệ Cung Huyền bả vai, yêu kiều hỏi:
“Làm sao anh biết em có phiền toái thế?”
Vệ Cung Huyền nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhọn của cô:
“Em gọi điện thoại cho anh cũng không nói gì, nhất định là không có cách nào nói chuyện, anh cũng không phải là ngu ngốc.”
Nguyễn Mộng liền cười hì hì chui vào trong ngực anh, hai người về đến nhà,
không tránh khỏi những câu hỏi quan tâm của cha mẹ, Nguyễn Mộng mượn cớ
đói bụng, đem tất cả đều giao cho Vệ Cung Huyền, một mình chạy tới trong phòng bếp đi tìm đồ ăn rồi.
Nguyễn Mộng cùng Vệ Cung Huyền hai người ở thành phố S một thời gian, mẹ Nguyễn Mộng phải trở lại trường, không có cách nào 24h tùy thời coi
chừng, Vệ Cung Huyền cũng phải đi làm, Nguyễn Mộng bất kể là lưu lại hay là trở về, đều không có người vui vẻ.
Cuối cùng không có biện pháp, trải qua hội nghị gia đình sau quyết định:
Vệ Cung Huyền tạm thời mang Nguyễn Mộng về nhà, Nguyễn gia cha mẹ mỗi tháng liền bay qua một chuyến.
Nói cách khác, gánh nặng chăm sóc Nguyễn Mộng cuối cùng vẫn là đặt ở trên người Vệ Cung Huyền, nhưng mà anh rất thích.
Vào cái ngày về nhà, Nguyễn Mộng ôm mẹ khóc đến một hồi thê thảm, ngay cả
Nguyễn baba cũng len lén hồng vành mắt, một nhà ba người ở trên sân bay
diễn một màn sanh ly tử biệt cực kỳ thê lương.
Cuối cùng vẫn là
mẹ Nguyễn tỉnh táo trước , cho Vệ Cung Huyền đem con gái ôm đi, Nguyễn
baba vẫn cứ nhìn theo hướng Nguyễn Mộng rời khỏi phất tay, hận không
được có thể cùng theo một lúc.
Bọn họ ở thành phố S đại khái có
hơn nửa tháng, sau khi Vệ Cung Huyền trở lại công việc đã sắp chất đống
thành núi, mặc dù bình thường anh cũng dùng internet làm việc, nhưng văn kiện cần anh ký thật sự là quá nhiều, anh không có cách nào an tâm ở
nhà với Nguyễn Mộng.
Cuối cùng, sau một hồi dụ dỗ lừa gạt rốt cuộc lại cũng khiến Nguyễn Mộng đồng ý cùng anh đi làm.
Nguyễn Mộng trong lòng không vui vẻ, cô không thích nơi đông người, nhân viên
Vệ thị không có một vạn cũng có hơn ngàn, mỗi một tầng lầu mặc dù đều có thẻ ra vào.
Nhưng vừa nghĩ tới bị làm kỳ cảnh để thưởng thức,
cô liền nhức đầu. Nhưng một mình ở nhà Vệ Cung Huyền lại không đồng ý,
luôn lo lắng cô sẽ bị này bị nọ, mỗi nửa giờ đều gọi điện thoại, nếu như cô không nhận, người này sẽ lập tức lái xe về nhà, dù là đang trong hội nghị.
Nhưng là cùng đi làm cũng không có quá gian nan, Vệ Cung Huyền không có thời gian theo cô, Nguyễn Mộng chỉ có thể chơi một mình.
Cô hiện tại mang thai, thời gian mỗi ngày vọc máy vi tính xem ti vi đều bị hạn chế, thời gian dùng hết rồi cũng không tán gẫu, Vệ Cung Huyền mua
cho cô một bộ ghép hình thật to, có chừng 1000 miếng, chính là Nguyễn
Mộng thích nhất Hôi Thái Lang.
Vì vậy trong phòng làm việc của Tổng tài Vệ thị thường thấy một màn:
Trên sàn nhà gỗ to phủ lên một tầng thảm thật dầy, phía trên bày một đống
đầy hình ghép, Nguyễn Mộng an vị