
uồng, càng thêm nóng bỏng.
Đến khi một làn gió lạnh thổi qua, khiến cô rùng mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Đẩy anh ra, cô xấu hổ che miệng.
Tại sao cô lại có thể để mặc cho tình cảm của mình dây dưa không rõ với anh?
Lần trước đã sai lầm một lần rồi, lần này không thể để nó tiếp tục xảy ra.
Trong mắt anh có hai ngọn lửa nóng rực, nóng đến kinh người: “Nhìn anh, nhìn anh!”
Cô không dám nhìn anh, đôi mắt thủy chung nhìn chằm chằm xuống đất.
Lửa tình trong mắt anh không phải dành cho cô, mà là Đường Mật.
“Đường Mật, em là Đường Mật, tại sao không tin anh? Tại sao không tin chính
bản thân mình?” Anh khổ sở gầm nhẹ một tiếng: “Đời này anh chỉ yêu duy
nhất một cô gái, đó chính là Đường Mật, thân thể của chúng ta hấp dẫn
lẫn nhau, mới khó có thể kìm lòng nổi như vậy. . . .”
“Được rồi,
ngừng lại đi! Đừng nói nữa!” Anh muốn ở ngay nơi công cộng này là đem
chuyện của bọn họ ra để lưu danh cho đời sau sao?
Cô thở dốc đầy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh: “Xin đừng nói nữa!”
Lô Tư Hiền vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lại chưa hề rời khỏi cô, tựa như sợ hãi cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
“Tôi. . . mặc dù tôi cảm thấy rất hoang đường, nhưng tôi muốn tin lời anh, tôi thật sự hy vọng mình chính là Đường Mật!”
Nếu như không phải thì lòng của cô sẽ rất đau, rất rất đau! Đau đến mức như muốn vỡ tan . . . .
“Em thật sự, thật sự chính là Đường Mật!” Lô Tư Hiền kích động ôm lấy cô:
“Hãy tin anh, tin tưởng chính mình, trên đời này dù ai có vóc dáng tương tự cũng không thể nào giống nhau đến cả tính cách, hứng thú, từng động
tác nhỏ và cả vùng mẫn cảm như vậy!”
Nghe vậy, trong lòng cô tràn đầy hy vọng.
Anh nâng mặt cô, hôn nhẹ lên môi: “Anh sẽ cho em thấy rõ, em chính là Đường Mật!”
Nước mắt cảm động, lặng lẽ rơi xuống trên gò má trắng hồng của cô. . . .
Vòng tay ôm cô càng thêm siết chặt, anh cảm thấy thật đau lòng.
“Anh đưa em về nhà, trở về ngôi nhà thật sự của em, gặp người thân thật sự của em!”
Cô vội vàng lắc đầu: “Không!” Cô sợ. . . .
Sợ mình căn bản không phải là Đường Mật mà chỉ là một người giả mạo!
Lô Tư Hiền là một người si tình, có lẽ bởi vì anh quá yêu Đường Mật mà
không muốn tin rằng cô ấy đã chết, vậy nên mới đem mình nghĩ thành Đường Mật, nhưng người nhà của Đường Mật chắc chắn là rất rõ ràng, nghĩ đến
điều này, Hoàng Lưu Ly yếu ớt muốn khóc lên.
Lô Tư Hiền không hề nơi lỏng vòng tay: “Tại sao? Em phải tin tưởng anh, cũng phải tin tưởng chính mình, em chính là Đường Mật!”
“Em. . .em sợ. . .” Cô nghẹn ngào nói, nước mắt mang theo sự chua xót tràn ra khóe mi, sắc mặt vô cùng đau khổ.
Anh lại cực kỳ kiên định nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như muốn nhìn thấu vào nơi sâu nhất trong tâm hồn cô.
“Có anh ở đây, em không phải sợ!” Anh ôm đầu cô vùi vào trong ngực mình.
Nước mắt của cô khiến anh đau lòng, cô rất ít khi nào khóc. . . .
Anh vì cô mà lòng đau như cắt, chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không muốn cô phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. “Đường Mật?” Một đôi mắt từ ái đẫm lệ tràn đầy chấn động: “Con là Đường Mật?”
Nước mắt của mẹ Đường tuôn ra như suối trào, không cách nào ngăn lại, bà
tiến lên nắm chặt hai tay cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô.
“Con là con gái của mẹ!” Bà ôm cô vào trong ngực, không ngừng kích động.
Trong lòng Hoàng Lưu Ly rung động, nhưng đối với người phụ nữ trước mắt cô lại chẳng có bao nhiêu cảm giác quen thuộc.
Mẹ Đường vội vàng lau nước mắt, vẻ mặt cha Đường cũng tràn ngập vui mừng.
Lô Tư Hiền nói cô bị mất trí nhớ nên không biết bọn họ, mẹ Đường lại không khỏi vì con gái đáng thương mà rơi nước mắt một lần nữa.
Hoàng Lưu Ly cảm thấy mất tự nhiên, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lô Tư Hiền, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Cha Đường đưa Hoàng Lưu Ly về phòng mình xem một chút, căn phòng của Đường
Mật vẫn luôn được quét dọn sạch sẽ, mọi thứ bên trong vẫn còn nguyên
vẹn.
Mẹ Đường kích động đem tất cả những cuốn album cũ đưa cho
Hoàng Lưu Ly nhìn, mỗi tấm hình đều mang theo một câu chuyện cũ, bà
không ngừng kích động kể lại, vừa nói vừa thỉnh thoảng chú ý sắc mặt của Hoàng Lưu Ly.
Cô đang cố gắng hồi tưởng lại, nhưng mà. . . cũng không thể nhớ nổi ra điều gì.
Mẹ Đường muốn giữ cô ở lại một hôm, hy vọng có thể hàn huyên với cô nhiều
thêm một chút, hy vọng có thể gợi thêm cho cô một chút ấn tượng gì đó.
Hoàng Lưu Ly bối rối dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lô Tư Hiền, nhờ Lô Tư Hiền giúp cô giải vây.
“Bác trai, bác gái, bây giờ quan trọng nhất là giúp cô ấy lấy lại trí nhớ, cháu cảm thấy nên điều tra từ hai năm trước.”
Khi đó, bởi vì chuyện xảy ra một cách quá đột ngột, vợ chồng Đường thị đau
lòng muốn chết, hơn nữa lại thấy con gái mình chết oan uổng như vậy thì
cực kỳ đau lòng, bọn họ không dám tin những gì xảy ra trước mắt, vì vậy
mà cứ để cho cảnh sát vội vàng kết luận, hôm nay suy nghĩ kỹ một chút,
quả thật là có nhiều điểm đáng nghi ngờ.
“Con thật sự. . .không ở lại sao?” Mẹ Đường thấy Hoàng Lưu Ly phải đi, không đành lòng nói.
Hoàng Lưu Ly nhìn người phụ nữ dáng vẻ ôn tồn trước mặt mình, trong mắt tràn ngập đau xót.
“Con. . .co