
, ‘Két’ , ‘Phanh’ , ‘Ầm’ liên tục vang lên ——
Có người bị tai nạn!
Cô đứng dậy, nhìn hiện trường đẫm máu, mà cái người đang nằm trên mặt đất không phải ai khác, chính là Trần Minh Kiến.
“Anh Minh Kiến. . . .” Cô nhanh chóng chạy lên phía trước, anh ta đã hôn mê rồi.
Đằng xa, có người báo nên còi xe cảnh sát đã vang lên, kèm theo tiếng còi xe cứu thương. . . .
Hai năm trước, Trần Minh Kiến bởi vì say rượu mà đánh mất lý trí, kết quả
là đã đem Lưu Ly – cô gái cùng mình lớn lên từ nhỏ vật lộn trên giường.
Hoàng Lưu Ly đau khổ tột cùng, cảm thấy hối hận, trong khoảng thời gian ngắn
không có cách nào chấp nhận sự thật nên đã nhảy xuống biển tự sát.
Sau khi tỉnh lại, Trần Minh Kiến biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn,
không dám lên tiếng, anh ta lén lút nhân lúc nửa đêm chạy ra khỏi Trần
gia để đi tìm Hoàng Lưu Ly, nhưng lại không tìm thấy cô, ngược lại, quỷ
thần xui khiến thế nào mà cứu được Đường Mật.
Bởi vì bề ngoài
trông Hoàng Lưu Ly và Đường Mật giống nhau đến bảy tám phần, cho nên anh ta đã thay mận đổi đào, dùng thân phận của Hoàng Lưu Ly để chạy chữa
cho Đường Mật.
Mấy ngày sau, báo chí đưa tin Đường Mật nhảy xuống biển tự sát, anh ta biết rõ đó là Hoàng Lưu Ly nhưng lại không đi đầu
thú, mẹ của anh ta sau khi biết anh ta làm chuyện không bằng cầm thú đó
đối với Lưu Ly mà đã đổ bệnh không gượng dậy nổi, chẳng bao lâu sau thì
đã rời khỏi nhân gian.
Anh ta dùng thân phận của Hoàng Lưu Ly để
cứu Đường Mật, sau khi Đường Mật tỉnh lại thì hoàn toàn mất trí nhớ,
khiến anh ta cho rằng mình đã trốn được luật pháp, thành công biến Đường Mật thành Hoàng Lưu Ly, vì cô, anh ta mới lựa chọn từ bỏ tất cả để làm
lại từ đầu. . . .
Đường Mật vẫn còn nhớ một chút võ phòng thân,
vậy nên anh ta không dám đối với cô quá mức càn rỡ, che giấu tình yêu
say đắm, chỉ muốn sống chung với cô cả đời, vì cô, anh ta tình nguyện
đối xử với cô như anh em cả đời.
Không ngờ Đường Mật lại không
nghe lời mình mà lại ra ngoài gặp được người quen cũ, khiến kế hoạch của anh ta bị phá hỏng, không thể ở cạnh cô cả đời thì anh ta nhất định
phải chiếm được thân thể của cô, để cô không thể rời xa mình!
Chẳng qua là, trời cao dường như nhìn không nổi, làm ra một trận tai nạn xe
hơi, để cho toàn bộ kế hoạch mà Trần Minh Kiến tỉ mỉ vạch ra đều bị thất bại, cũng nhờ tai nạn này mà Đường Mật có vẻ như đã dần dần nhớ ra quá
khứ.
Sau khi Trần Minh Kiến xuất viện đã tự động tới đồn cảnh sát để đầu thú, buộc anh ta phải chịu trách nhiệm về những hành vi của
mình.
Đường Mật lại trở về mái nhà ấm áp của mình, hưởng thụ tình thương của cha mẹ, mà tất cả những gì Lô Tư Hiền đã làm cho cô, khiến
lòng cô tràn đầy cảm động, vô cùng cảm động.
“Tại sao anh luôn chắc chắn em là Đường Mật như vậy? Ngay cả em còn không rõ ràng nữa. . . .”
Đôi mắt của anh thâm sâu khó lường, chớp một cái lại chứa đầy thâm tình, nhìn thẳng vào mắt cô.
Đột nhiên, cô hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra. . . không cần phải hỏi như vậy, anh hiểu cô, so với cô hiểu bản
thân mình còn rõ ràng hơn, tất cả cũng bởi vì anh yêu cô.
Người đàn ông cao lớn trước mắt này, đối với cô là một người đàn ông tốt nhất trên thế giớ rồi. . . .
Hơi thở mạnh mẽ bủa vây xung quanh cô, trao cho cô ấm áp, để cho cô nương tựa, khiến cô cảm thấy an lòng.
“Mật. . . em thật sự không thấy là ai đụng em sao?”
Cô lắc đầu, chỉ ấn tượng với ánh đèn xe chói lòa mà thôi. Lô Tư Hiền một lòng muốn tìm ra hung thủ muốn hãm hại cô, nhưng chuyện của hai năm trước lại không thể dễ dàng điều tra ra được, anh phải kiên
nhẫn thêm chút nữa.
Anh tức giận hầm hừ: “Cho dù là ai thì người đó sẽ phải trả giá thật lớn!”
Cô khẽ mỉm cười, bởi vì anh đã ở đây rồi, như vậy thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Anh mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực: “Mật. . . Em là Mật Đường của riêng
anh, thật vất vả mới tìm lại được em, anh yêu em. . .”
“Hiền. . .” Khóe môi mỉm cười ngọt ngào: “Em cũng yêu anh. . . .”
Môi lưỡi của anh lập tức chiếm đoạt sự ngọt ngào từ trong miệng cô, làm cô kích động suýt chút nữa thì bật khóc.
Trái tim cô vì anh mà đập loạn, tình cảm của cô vì anh mà dâng trào, anh
trao cho cô một tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, cho dù thân phận của
cô có là gì thì anh cũng không hề do dự mà đi tìm cô, hơn nữa lại tuyệt
đối không phạm sai lầm.
Cô rất tin tưởng, cho dù bọn họ sống đến
bảy tám mươi tuổi thì anh vẫn sẽ yêu cô, cô vẫn sẽ chiếm một chỗ sâu
nhất ở trong lòng anh, chiếm cứ toàn bộ tâm hồn anh.
Nước mắt hạnh phúc cứ thế tuôn trào, cô nhẹ nhàng khẽ gọi tên anh: “Hiền. . .Tư Hiền. . .”
“Anh ở đây!” Anh vuốt ve bờ môi cô: “Em ở đâu thì anh sẽ ở đó!”
Nước mắt cô đột nhiên trào ra như suối, anh lại càng không ngừng hôn lên
từng giọt từng giọt đang rơi xuống, thấp giọng dịu dàng hỏi: “Sao lại
khóc?”
“Em . . .em cảm động!” Cô xấu hổ thẹn thùng đáp.
“Em trở nên đa sầu đa cảm rồi!” Anh ôm cô thật chặt.
Cô lại không nhịn được mà hỏi: “Nếu như em không phải là Đường Mật thì anh có thể yêu em hay không?”
“Em là Đường Mật, không thể nghi ngờ! Vì thế, anh không cần phải trả lời