Song Quy Nhạn

Song Quy Nhạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323790

Bình chọn: 9.00/10/379 lượt.

hiếm

thấy.

Phong Lưu bế Thanh Hề vào phòng, tấm màn bằng ánh

nguyệt sa bị kéo xuống, che một cảnh xuân.

Chiều hôm sau, Thanh Hề cố chịu đau nhức đi Tứ Tịnh

Cư, đêm qua bị Phong Lưu không thương tiếc giằng co đến quá nửa đêm, lòng nàng

hơi giận, nhưng vì Phong Lưu sắp đi xa, nên nàng nhẫn nhịn.

Vào phòng, Thanh Hề cùng hai tiểu nha đầu mới tới

chuẩn bị hành lý cho Phong Lưu, thứ đầu tiên nàng chuẩn bị cho Phong Lưu là

quần áo lót, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, lòng kích động đến nỗi

không thể miêu tả, chỉ sợ làm không tốt, suy nghĩ không chu đáo sẽ khiến Phong

Lưu đi đường không thoải mái. Ngay cả tất để thay Thanh Hề cũng đếm đi đếm lại

mấy lần, nghĩ đến chuyện Phong Lưu ưa sạch sẽ, tất thay hàng ngày, nàng trù

tính xem mang bao nhiêu mới đủ dùng.

Chuẩn bị xong, chờ Phong Lưu trở về, nàng tiến đến

hỏi: “Đình Trực ca ca có muốn mang theo mấy tấm bản đồ không?”

“Trên bàn có tấm bản đồ ta đang xem, nàng cất vào hành

lý đi.” Phong Lưu đi thay quần áo, giờ mới được xem xem Thanh Hề chuẩn bị gì

cho hắn.

“Thiếp định chuẩn bị mấy thứ đồ ăn khó hỏng, dễ bảo

quản, nếu đồ ăn địa phương không hợp khẩu vị, ngài có thể sai người hầu mượn

bếp làm nóng đồ ăn tạm một hai bữa.”

Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề từ phía sau, cười nói: “Nàng

nghĩ chu đáo lắm.” Hắn thấy Thanh Hề càng ngày càng ra dáng một phụ nữ đã có

chồng, cảm thấy rất ấm lòng.

“Giang Nam nhiều cảnh đẹp, nhưng nhiệm vụ lần này cấp

bách, lần sau nếu có cơ hội, hoặc ta sẽ xin nghỉ mấy ngày, đưa nàng đi du

ngoạn.”

Thanh Hề ngạc nhiên xoay người, “Thật sao?” Nghĩ đến

chuyện có thể cùng Phong Lưu ngồi chung một con thuyền nhỏ du ngoạn ở Giang Nam

tươi đẹp, thật là một việc khiến người ta mong đợi.

“Sang năm, sang năm ta nhất định sẽ tìm cơ hội đưa

nàng đi du ngoạn.” Phong Lưu cắn nhẹ lên tai Thanh Hề, “Hông còn đau không?”

Thanh Hề nhạy cảm xoay người, tránh được vật cứng rắn

khiến người khác ngượng ngùng, “Tất nhiên còn đau.”

“Ngoan nào, ta đi rồi nàng lại có thể nghỉ ngơi tẩm

bổ.” Phong Lưu giữ eo Thanh Hề, xoay nàng lại.

“Thiếp chưa ăn cơm tối.” Thanh Hề hơi giận gắt một

câu.

“Để lát nữa ăn đêm luôn.” Phong Lưu tất nhiên không

buông tha cho Thanh Hề.

Sau khi Phong Lưu đi Giang Nam, Đào mama cũng chào từ

biệt Thanh Hề, thứ nhất là bà ấy cảm thấy ở đây không giúp gì được cho Thanh Hề

nữa, thứ hai là muốn về quê, Thanh Hề không giữ được, chỉ có thể chuẩn bị cho

bà ấy một số tiền lộ phí thật hậu hĩnh, lại sai gia đinh trong phủ hộ tống Đào

mama lên thuyền mới yên tâm.

Trong lúc nhất thời nỗi buồn ly biệt ám ảnh Thanh Hề,

ngày hè nóng bức càng thêm buồn bã. Cũng may Nhị phu nhân Tạ thị có tin vui.

“Vợ lão Nhị lại có bầu?” Thái phu nhân có chút kinh

ngạc, từ lúc Nhị phu nhân sinh Tấn Ca Nhi đã bảy tám năm không có động tĩnh gì,

giờ bỗng nhiên có bầu, sao có thể khiến người khác không bất ngờ.

Nhị phu nhân có chút ngại ngùng cười cười, tuổi này

lại mang bầu khiến cô ấy cũng có chút ngoài ý muốn, “Con vẫn nghĩ bản thân hết

tuổi mang bầu rồi, có lẽ là do lần trước Lan muội muội bắt mạch cho con, sau đó

kê mấy phương thuốc, không ngờ…”

Lan cô nương biến thành Lan muội muội, tất nhiên là đã

lên một tầm cao mới.

Thái phu nhân ngạc nhiên kéo tay Thương Nhược Lan nói:

“Không ngờ con lại có bản lĩnh này.”

Thương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười, “Cháu đi theo

phụ thân mấy năm cũng học được một chút kiến thức, nhưng chỉ là tay mơ thôi,

lần trước cháu thấy Nhị phu nhân có triệu chứng thiếu nguyên khí, thế nên mới

múa rìu qua mắt thợ, hơn nữa mệnh của Nhị phu nhân là phải có thêm một đứa con

nữa, bản lĩnh của cháu chỉ là chuyện không đáng nhắc tới.”

“Sao lại không đáng nhắc tới, chứng chảy máu cam của

lão Tứ không phải cũng là con chữa khỏi sao.” Thái phu nhân thấy Thương Nhược

Lan khiêm tốn tất nhiên càng ưa.

“Mẹ, hôm nay con dâu muốn bàn chuyện này với mẹ, lần

này vất vả mãi lại mang bầu, Nhị gia cũng nói đây là chuyện quan trọng, con vốn

yếu đuối, nghén ngẩm mệt nhọc, nếu còn quản lý chuyện nhà sẽ không được chu

toàn, thế nên muốn nhờ chị dâu và đệ muội giúp một tay.” Nhị phu nhân đưa tay

xoa bụng, có vẻ hạnh phúc như câu con cái là của trời cho.



Thái phu nhân nhìn Thanh Hề, lại nhìn Thương Nhược

Văn, “Nhược Văn đã khỏe hẳn chưa?”

Sắc mặt Thương Nhược Văn giờ đã hồng hào, còn hơi tròn

trịa một chút, càng có vẻ tinh nhanh, so với trước kia như thể hai người khác

hẳn, “Con đã khỏe hơn nhiều, Lan biểu muội ngày ngày lôi kéo con ra vườn tản

bộ, không được lười biếng, sức khỏe sao có thể không khởi sắc.”

Thái phu nhân trầm tư một lát nói: “Vậy vợ lão Nhị cứ

nghỉ ngơi đi, chuyện trong phủ để Nhược Văn quản lý.” Ngược lại lại nói: “Nhưng

con cũng không nên lao lực, chuyện hoa viên để Thanh Hề quản lý đi.”

So với việc lo chuyện ăn mặc ở, khách khứa thăm hỏi,

cả một Quốc công phủ từ trên xuống dưới, việc quản lý hoa viên của Thanh Hề là

nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất, không có trách nhiệm, ngoài ra còn có cơ hội kiếm thêm

chút tiền tiêu vặt.

Thanh Hề cũng không từ chối, khó khăn lắm Thái phu

nhân mớ


XtGem Forum catalog