
ỷ tỷ chỉ cần nhận lời đi cùng là được rồi.”
Cách này của Thanh Hề càng khiến Minh Ngọc Nhi cảm
động, cô ấy chỉ là cháu gái sống nhờ nhà, sao dám mở miệng xin đến Bảo Quốc Tự
xem hội.
Sau khi rời khỏi chỗ Minh Ngọc Nhi, Thanh Hề không đi
tìm Thái phu nhân, ăn xong cơm tối lập tức đến Tứ Tịnh Cư. Không biết phải diễn
tả thế nào, nếu Thái phu nhân cho phép, tất sẽ an bài người hầu hộ tống nàng và
Minh Ngọc Nhi chu đáo, nhưng Thanh Hề vẫn muốn Phong Lưu đưa đi hơn.
Thanh Hề ra khỏi cửa thì đi đến phòng phía Tây, vì Hân
Thư Nhi mời Minh Ngọc Nhi dạy vẽ nên cô ấy không có trong phòng, Thanh Hề đảo
mắt, gọi một người hầu tên Nhã Nhân, “Đi tìm tờ luyện chữ của biểu tiểu thư rồi
lấy cho ta mấy tờ ra đây.”
Chữ Minh Ngọc Nhi rất đẹp, Thanh Hề chạy dài không
kịp. Nếu là ngày thường, dùng chữ của Minh Ngọc Nhi đi lừa Phong Lưu tất nhiên
là không ổn, nhưng lần trước Phong Lưu lại bảo Thanh Hề chép lại chữ của Vệ phu
nhân, không chừng lần này lại lừa được hắn.
Vì cái trò mèo vặt vãnh đấy, Thanh Hề có chút thấp
thỏm và hưng phấn.
Phong Lưu thấy Thanh Hề vào cửa cũng không kinh ngạc,
nhếch miệng cười khẽ, hai hầu gái mới đến tên Lương Thần Mỹ Cảnh nhanh chóng
mang chậu than vào. Vì mẹ Cần Thư xin với Thái phu nhân cho cô ấy đi lấy chồng,
nên Thái phu nhân phái cho Phong Lưu hai hầu gái mới.
“Đình Trực ca ca, thiếp mới luyện chữ, đặc biệt mang
đến cho ngài kiểm tra.” Thanh Hề dùng hai tay đưa bản luyện chữ của Minh Ngọc
Nhi.
Phong Lưu nhíu mày nhận, nhìn một lúc lâu, tim Thanh
Hề đập thình thịch, mãi mới nghe thấy hắn mở miệng: “Người ta nói nét chữ như
người, nhìn chữ là biết người này rất tao nhã xinh đẹp, là một cô gái đẹp người
đẹp nết, hiếm khi thấy có người viết Vệ Thể mà tinh tế thế này, nét ngang như
mây ngàn dặm, nét chấm như đá núi, nét phiết như sừng tê giác, nét sổ như cây
leo khô cứng nghìn năm, nét phẩy như băng gẫy sét đánh, nét móc cứng cáp mạnh
mẽ.”
Lời Phong Lưu nói rất rõ ràng, Thanh Hề càng nghe càng
tái mặt, lòng đau ê ẩm, cảm giác tựa như năm đó nhìn thấy bài thơ Thương Nhược
Văn làm trong căn phòng này, chỉ hận không thể xé nát bài thơ đó, tờ luyện chữ
đó.
Phong Lưu thưởng thức một hồi lâu, giống như thể luyến
tiếc không muốn rời tay khỏi tờ luyện chữ kia, rốt cục cũng quay đầu nhìn Thanh
Hề, “Nếu nàng có thể viết đẹp thế này, bảo ta đưa nàng đến Bảo Quốc Tự mỗi ngày
cũng được.”
Thanh Hề tất nhiên là biết không lừa được Phong Lưu
rồi, nhưng không ngờ hắn còn đoán được mục đích thực sự của nàng, “Đây là tờ
luyện chữ của Ngọc Nhi biểu tỷ, biểu tỷ cũng muốn đến Bảo Quốc Tự xem hội.”
“Ồ, chữ của cô ấy đẹp thế này thật khiến ta kinh
ngạc.” Phong Lưu thản nhiên nói, vẫn chưa trả lời vế sau của Thanh Hề.
Người ta vẫn nói nét chữ như người, sở dĩ Phong Lưu
nói chữ của Minh Ngọc Nhi khiến hắn kinh ngạc, là vì Minh Ngọc Nhi là kiểu
người khiêm tốn, nhưng chữ lại khiến người khác kinh ngạc, đương nhiên không
phải nói sắc đẹp của Minh Ngọc Nhi không bằng chữ cô ấy viết, mà là cô ấy luôn
khiêm tốn thu mình, không khiến người khác chú ý, vì là sợ giành nổi bật với
Thanh Hề sẽ khiến nàng không vui, thế nên luôn cẩn trọng khiêm tốn, không lộng
lẫy như chữ viết.
Cuối cùng Phong Lưu còn bồi thêm, “Chữ của nàng khó
coi vậy cũng khiến người khác kinh ngạc.”
Thanh Hề đỏ mặt, di di chân, “Đình Trực ca ca.”
“Cô ấy là chữ đẹp hơn người, nàng là người đẹp hơn
chữ.”
Thanh Hề nghe lời này có chút ý ve vãn, mặt càng đỏ
hơn, tai cổ cũng đỏ bừng. Nàng không dám tiếp tục đề tài kia, đành phải nói:
“Đình Trực ca ca, mùng hai tháng hai…”
Phong Lưu không trả lời, vẫy tay với Thanh Hề, ý bảo
nàng đến gần, Thanh Hề chậm chạp đi đến, hắn kéo nàng ngồi vào lòng, vén tóc
cho nàng, nói: “Chuyện sổ sách nàng đã suy nghĩ ra chưa?”
“Thiếp đoán là…” Thanh Hề đang nói đột nhiên dừng, vì
Phong Lưu đã vòng tay qua eo nàng, nhưng còn không an phận, ngón cái còn giơ
lên vuốt ve ngực nàng, nàng ở chung với Phong Lưu đã lâu, sao có thể không biết
ý tứ của hành động này.
Thanh Hề hít vào một hơi, “Thiếp đoán là tên chưởng
quầy kia mở một cửa hàng riêng, bán rẻ vải trong cửa hàng của thiếp để hắn nhập
về cho cửa hàng của mình, còn gạt thiếp là tình hình buôn bán đình trệ, có đúng
không?”
Phong Lưu cắn cắn tai Thanh Hề, đã mấy ngày hai người
chưa gần gũi, hắn đang rất ham muốn, “Nàng đoán không sai, nhưng chỉ suy đoán
thôi không ổn thỏa, ta đã tuyển hai kế toán từ Giang Tô An Huy, mỗi quý hai
người đó sẽ lần lượt kiểm tra lại sổ sách kinh doanh một lượt, nàng để hai
người báo cáo riêng rẽ, sẽ tránh được chuyện đáng tiếc.”
Thanh Hề gật gật đầu.
Nếu đã nói hết chuyện chính sự, tất nhiên nên làm
chuyện thân mật, Phong Lưu không kiềm chế được xiết chặt vòng tay ôm Thanh Hề.
Nào ngờ Thanh Hề bất ngờ xoay người, giãy ra, chạy
biến đi, còn quay lại nháy mắt với hắn cười nói: “Thiếp rõ rồi, Đình Trực ca ca
cũng đừng quên chuyện mùng hai tháng hai, Ngọc Nhi biểu tỷ cũng đi. Thiếp đi về
trước, nhất định Ngọc Nhi biểu tỷ đang chờ thiếp.”
Phong Lưu mà muốn đuổi theo thì đời nào Tha