
c, các thế gia có mấy trăm năm hưng thịnh, các thi thư cựu tộc,
đến như Tề Quốc công phủ cũng chưa thể tính là có nền tảng.
Thanh Hề đi theo Thái phu nhân tuy ngôn hành cẩn thận,
không làm ra sai lầm nào, nhưng cũng không thể tính là tiến bộ. Mặc dù năm
ngoái đã học phép tắc một lần, nhưng cũng chỉ có thể coi là đạt tiêu chuẩn, vẫn
thiếu chút duyên dáng.
Không nói gì nhiều, chỉ theo cách cúi chào mà nói thì
con gái Quận chúa và con dâu Trung Cần Hầu đều hơn hẳn Thanh Hề.
Hoa Nhị thiếu phu nhân cũng rất xinh đẹp, quần áo
trang sức đều không mới, nhưng cốt cách thần thái tao nhã ung dung, đó chính là
thứ Thanh Hề thua kém, thế còn chưa hết, mỗi khi cô ấy ngoái đầu hay mỉm cười,
ai nấy đều kinh ngạc vì lại có người quyến rũ đến thế, đừng nói đàn ông, Thanh
Hề là phụ nữ cũng phải mê mẩn.
Nhưng cũng may Thái phu nhân không chê Thanh Hề, nếu
đặt lên bàn cân so sánh, Thanh Hề tuy đẹp nhất, nhưng dáng vẻ phong thái đều
thua xa con gái những nhà thư hương kia.
Ngược lại, Hân Thư Nhi mới chín tuổi lại khiến mọi
người kinh ngạc. Vì tự ti về xuất thân thấp kém của bản thân, thế nên Nhị phu
nhân đặc biệt coi trọng chuyện giáo dưỡng Hân Thư Nhi, mời không ít danh sư
kinh thành đến chỉ dạy, khiến Hân Thư Nhi còn nhỏ đã nổi tiếng, dung mạo, phong
thái đều vượt trội so với những bé gái cùng lứa. Ngay cả Huệ Trường Công chúa
cũng phải khen ngợi Hân Thư Nhi, hai ba lần ám chỉ muốn làm mối Hân Thư Nhi cho
cháu trai của Công chúa, nhưng Thái phu nhân không nhận lời.
Hôm nay phu nhân Định Viễn Bá không tới, chỉ có Đại
thiếu phu nhân và Nhị thiếu phu nhân nhà họ tới, Thanh Hề vốn tưởng họ sẽ tìm
Thái phu nhân và nàng vấn tội, nhưng khi thấy Thái phu nhân họ lại tươi cười,
luôn miệng nói Đỗ Tình Lam không hiểu chuyện, Thái phu nhân đừng trách.
Thanh Hề thầm băn khoăn, nhưng rất nhanh sau đó liền
hiểu ra, con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, Đỗ Tình Lam lại cứ tưởng bản
thân vẫn là minh châu trên tay cha mẹ, cô tiểu muội thân yêu của anh trai chị
dâu. Nghĩ đến đó, Thanh Hề không khỏi nghĩ đến thái độ của người nhà khi mình
bị đưa đến Từ Ân Tự rồi bị chồng bỏ, cảm thấy sự đồng tình dành cho Đỗ Tình Lam
như thêm mấy phần.
Đến lúc hồi phủ, Thanh Hề quấn quít muốn ngồi cùng xe
với Thái phu nhân, lòng thầm suy nghĩ nên nói chuyện hộ Đỗ Tình Lam như thế
nào.
“Thế nào, nhớ Đỗ tỷ tỷ?” Thái phu nhân là người tinh
tường, Thanh Hề lại không biết che giấu tâm tư, sao bà có thể không nhìn ra.
“Mẹ, chẳng lẽ cứ để mặc Đỗ tỷ tỷ và Tam ca như vậy?”
“Không để mặc thì như thế nào bây giờ, con bé không
chịu đổi tính, dù ta có dùng vũ lực ép lão Tam phải quay về với nó, sớm muộn gì
cũng lại có chuyện thôi, nó không đáng để ta làm tổn thương lão Tam. Nếu bản
thân nó không chịu hiểu, con hãy coi như không có người này.”
“Nghe nói lúc trước mẹ không đồng ý hôn sự của Tam ca
với Đỗ tỷ tỷ, là Hà di nương, mẹ đẻ Tam ca trước khi chết còn quỳ xuống cầu xin
mẹ quyết định thế, có đúng không ạ?” Thanh Hề bỗng nhiên đổi đề tài, cười hì hì
ngồi sát vào Thái phu nhân.
Nói đến chuyện này, Thái phu nhân liền không thể không
đắc ý dự đoán của bản thân, nhưng Hà di nương kia tầm nhìn hạn hẹp, một mực
nghĩ rằng cưới cho con trai mình một người vợ thiên kim quyền quý là tốt nhất.
“Nha đầu này, con lại định nịnh nọt gì?” Thái phu nhân
cười đánh yêu Thanh Hề.
“Con nào có ý đó, nhưng nói thế nào cũng là Hà di
nương phó thác trước lúc lâm chung, trong lòng mẹ có dự tính khác sao?” Hà di
nương là hầu gái của Thái phu nhân, khi Thái phu nhân mang bầu được lão Quốc
công ưu ái, sau đó Hà di nương hầu hạ chu toàn, nên quan hệ giữa hai người vẫn
tốt đẹp ổn thỏa.
“Dạo này con thông minh ra rồi đấy.” Thái phu nhân
cười nói.
“Người ngu nghĩ ngàn điều tất có một điều hay mà mẹ.”
Thanh Hề không tiếc hạ thấp bản thân.
“Con đúng là mặt dày. Nếu con cảm thấy Đỗ tỷ tỷ của
con vẫn còn khả năng tỉnh ngộ thì tự đi mà khuyên bảo nó một hai câu, ta chịu
đựng thế là đủ rồi.”
Thanh Hề thấy Thái phu nhân có vẻ mệt mỏi, không nhắc
lại chuyện đó nữa, lại nói chuyện khác: “Mẹ, phu nhân của thế tử Trung Cần Hầu
đúng là không tầm thường, tuy không quá xinh đẹp, nhưng lại thu hút tất cả ánh
mắt, bình thường hay nghe mọi người kể về cô ấy, hôm nay gặp mới thấy quả nhiên
không tầm thường.”
Thái phu nhân khẽ véo má Thanh Hề, “Con cũng biết hâm
mộ cơ đấy, ngày bé đã mời cho con biết bao thầy giáo, bao nhiêu mama, toàn là
bị con chọc tức nên bỏ đi, giờ lại hâm mộ người khác thanh cao quý phái.”
Thanh Hề xụ mặt, “Tại trước kia con chưa hiểu chuyện.”
“Con không cần hâm mộ cô ấy, đấy là con chưa từng được
nhìn thấy mẹ con, khi phụ thân con gặp mẫu thân con lần đầu, mắt còn không dời
ra được.” Thái phu nhân nhớ tới chuyện cũ, “Chỉ tiếc…”
Chỉ tiếc mẫu thân nàng hiếm hoi khó sinh.
Chuyện đau lòng thế tất nhiên phải kiếm một đề tài
khác để nói, Thanh Hề vội nói: “Nếu giờ con học liệu còn kịp không?”
“Không phải năm ngoái mới mời cho con hai vị mama
sao?”
“Nhưng hai mama kia dạy cứng nhắc khô khan, chả khác
gì người gỗ, không biế