
ìm thấy một cách tương đối khả thi, lão quản gia liền hào hứng chạy đến, quên gõ cửa cho nên khi nhìn thấy Tịch Nhan bắt đầu cởi áo thì lão hoàn toàn kinh hãi.
"Không cần mà, Tịch Nan sao cậu lại gấp như vậy? Con bé mới 16 tuổi thôi." Lão quản gia hét rầm lên, tiếng hô vang vọng tựa như con gái của lão đang bị cưỡng gian vậy.
Giờ phút này bên ngoài biệt thự Lạc Bình An vô cùng cật lực bò lên một thân cây, theo nhánh cây bò lên tường, tường rất cao, Bình An bị cành cây rậm rạp đập mạnh vào mặt, hai tay hắn nắm chặt thanh sắt trên tường tránh cho những đầu sắt sắc nhọn cắm vào người mình đồng thời không ngừng dùng sức cố gắng leo lên trên, rốt cuộc cậu cũng bò qua tường được, run rẩy nằm ở giữa hai cây sắt to, trên tay trên mặt trên thân thể bị sây xát rất nhiều, máu không ngừng chảy, làm cho rất nhiều con dơi đang đậu trên cây bừng tỉnh giấc, thỉnh thoảng lại có con bay đụng vào cậu, Bình An cảm thấy toàn thân đau mỏi rã rời, nhưng một khắc kia khi leo lên được đầu tường, nhìn thấy một sân tràn ngập hoa hướng dương, cậu không còn thấy sợ hãi, cậu nhắm mắt lại tung người nhảy vào trong tòa biệt thự. . . . . . Lão quản gia nói liên hồi khiến cho khuôn mặt thuần khiết của Tịch Nhan đỏ ửng.
Nhìn vẻ mặt không giải thích được của Tịch Nhan, lão quản gia chợt hỏi một câu đi thẳng vào trọng tâm: “ Trước kia có đưa cho cậu một đĩa phim “hành động. . .” e hèm. . . cậu đã xem chưa?”
Tịch Nhan lắc đầu, hắn đối với mấy cái thể loại phim ảnh gì đó hắn không có hứng thú.
Lão quản gia thở thật dài, ai, là trách nhiệm của lão. . . . . . Mặc dù gia tộc Vampire có khả năng sinh đẻ cực kỳ bình thường như mọi loài, bình thường cũng không phải lo lắng gì về chuyện sinh sôi nảy nở của gia tộc, nhưng cũng không thể hoàn toàn không sử dụng, chỉ là cuối cùng cũng may, ít nhất hắn thích chỉ là một con người, mà tình yêu của mình trước kia lại là —— Miêu Đầu Ưng.
"Vậy thì cậu đang làm gì?" Lão quản gia mới vừa rồi vẫn còn than thở vì hàng ngày mình bận rộn. . . tán gái, không có thời gian dạy cho đứa bé này một khóa học hoàn chỉnh về sinh lý, lại thấy Tịch Nhan rất tự nhiên luồn hai tay vào bộ ngực cứng nhắc của Bảo Nhi. . . . . .
"Vì cô ấy vê ngực, lúc vê ngực nhịp tim sẽ có sự biến hóa." Tịch Nhan rất nghiêm túc rất thuần khiết và trong sạch mà nói.(ta sặc. . . )
Lão quản gia mắt liếc một cái nhìn qua thân thể Bảo Nhi, lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt của mình, thầm nghĩ: tên nhóc Tịch Nhan này chẳng lẽ là ngu ngốc a, vê ngực. . . . . . Còn vê như thế kia nữa thật là thua thiệt cho lão khi nghĩ hắn vẫn còn thuần khiết.
"Ta tìm được biện pháp rồi, chỉ cần ta lại bào chế một hoàn thuốc, cho con bé uống vào thế là xong." Lão quản gia cao hứng nói.
Tịch Nhan hai tay đang đặt trước ngực Bảo Nhi, cảm thụ nhịp tim càng ngày càng yếu, nghe được lão quản gia nói như vậy, hết sức kích động mà nói: "Vậy thì bào chế đi, nhất định phải cứu sống cô ấy."
"Thuốc là rất dễ dàng bào chế, thuốc kia muốn điều chế được cũng không mất nhiều thời gian lắm, chỉ cần 180 năm là được rồi, nhưng đến lúc đó chỉ sợ cô bé này. . . . . ." Lão quản gia dừng lại một chút, nhìn Tịch Nhan.
Tịch Nhan gương mặt tiều tụy càng thêm tái nhợt, hắn vô lực ngẩng đầu, ánh mắt âm u không thấy đáy nhìn chằm chằm lão quản gia, tản mát ra một luồng khí lạnh bức người khiến cho lão quản gia trên 3000 năm tuổi cũng không gánh được.
Lão quản gia lập tức lộ ra một nụ cười lung túng nói: "Đừng có gấp, còn có một biện pháp. Chỉ là có thể cậu phải bỏ ra chút sức lực, ặc chính xác là bỏ ra chút máu."
. . . . . .
Trong sân, Abe đang nằm tại sân thượng ngắm trăng, thuận tiện nhớ lại những kỷ niệm đẹp, trong đầu tràn ngập hình ảnh dưới ánh trăng mình cùng Ba Ba Lạp cùng tham gia thi chạy, hai người chạy cùng một lượt, vị trí rất gần nhau, đó là lần thi chạy gần đây nhất, mình còn nhìn thất rất rõ dáng người khỏe mạnh của Ba Ba Lạp, mỗi lần nhìn thấy cô Abe đều có cảm giác hít thở không thông.
Thật kích động, thật khẩn trương, đối với Abe mà nói, chỉ cần liếc mắt nhìn Ba Ba Lạp một bộ vị trên thân thể của hắn lập tức không đàng hoàng nhếch lên , mặc dù hắn vĩnh viễn cũng không hiểu là vì cái gì, nhưng chính là cảm thấy hô hấp dồn dập, tâm tình khẩn trương, giống như giờ phút này chỉ cần nghĩ đến mình ở gần Ba Ba Lạp như vậy, hô hấp của hắn cũng nặng nề hơn rất nhiều.
Sau đó từ trên trời chợt giáng xuống một người!
"Ai yêu!" Abe kêu to.
Bình An trước khi ngất đi vẫn còn kịp nghĩ: "Mặc dù tường có hai vòng xây cao như vậy, nhưng vì là chỗ ở của Bảo Nhi nên đất ở đây cũng thật mềm mại."
Abe bị một cú như trời giáng, trên cái bụng khổng lồ của hắn có them một con người trong dáng vẻ cũng rất đẹp, môi hồng răng trắng, còn chảy máu,Abe không ngừng nuốt nước miếng, đây chính là món quà từ trên trời rơi xuống, có nên ăn hay là không đây?
Abe nhìn người vừa tới này như một món ăn ngon, nước miếng không ngừng chảy, nhưng trong lòng vẫn đang đấu tranh kịch liệt.
Bên trong biệt thự, Bảo Nhi rốt cuộc may mắn được vào căn phòng thứ ba trên tầng lầu, mặc dù là cô bị mang vào.
Tịch đêm