Sống Chung Với Bá Tước

Sống Chung Với Bá Tước

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323533

Bình chọn: 9.5.00/10/353 lượt.

.

Tịch Nhan đang mải mê vuốt vê đôi tay mềm mại của Bảo Nhi, thì thấy trước mặt xuất hiện một nhóm người.

Cảnh sát cũng nhìn thấy Tịch Nhan, nhất thời cảm thấy mình thật hồ đồ, làm sao lại nghe theo lời của một lũ nhóc choai choai, người trước mắt này vừa nhìn đã thấy rõ là một người có xuất thân cao quý, trên người hắn tỏa ra khí chất hơn người chắc chắn là người có địa vị không dễ dây vào, làm sao có thể là ma quỷ được, bọn nhóc này chắc là xem phim kinh dị nhiều quá nên bị hoang tưởng mất rồi, nhưng thân là một người cảnh sát nhân dân, đành phải theo đúng phép mà làm, nhắm mắt bước tới :

"Xin hỏi hai người có thấy trong rạp chiếu bóng có người nào trông khác thường hay không?." Ngài cảnh sát khuôn mặt hòa ái cười hỏi.

Bảo Nhi lắc đầu một cái.

Tịch Nhan suy nghĩ một chút nói: "Giống như có một sắc mặt tái nhợt, đôi môi đỏ như máu, có răng nanh rất dài sao?."

Đám người kia nghe Tịch Nhan miêu tả lại như thế, chân tay đều run lẩy bẩy, chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên nhào tới.

Cảnh sát mặt ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn tiểu quỷ này không hề báo án giả, thật là có người như thế sao?

"Người này ở chỗ nào?"

Tịch Nhan nhìn đám người kia lộ ra một ý cười sâu xa, nét mặt nghiêm túc nói: "Trong phim ảnh."

Người cảnh sát vội cúi đầu khom lưng, xoay người liền đánh đuổi đám nhóc kia chạy tán loạn, chúng lại dám tìm cảnh sát tới làm trò đùa, xem phim thây ma lại kêu chúng ta tới bắt người, chẳng lẽ chúng muốn cảnh sát như ta nhảy vào trong phim bắt lấy thây ma hay sao hả. . . . . .?

Dọc theo đường đi Bảo Nhi cười không ngớt, Tịch Nhan người này vậy mà cũng biết nói đùa, không những vậy lại còn rất biết cách trêu chọc người khác.

Nhìn cô cao hứng như thế, Tịch Nhan cảm thấy những việc mình làm tối nay thật đáng giá, suốt dọc đường đi hắn vừa gặm cà rốt vừa lái xe cũng rất vui vẻ.

Đến biệt thự, Abe hai mắt vằn tia máu nhìn hai người bọn họ, gào khóc gọi: "Các ngươi đi đâu thế hả, tôi đói đến chết đi được, Quản gia lại đi khiêu vũ rồi, đói chết tôi rồi."

Bảo Nhi thật ngại ngùng nói: "Tôi đi nấu mì cho cậu nhé."

Tịch Nhan mắt lạnh liếc tới đây nói: "Abe, cậu hình như lại mập ra thì phải."

"Có thật không? Lại mập? Không thể nào? Tôi gần đây rất hạn chế, một ngày chỉ ăn nhiều nhất bằng nửa trước kia mà thôi. . . . . ." Abe đứng xoay vòng vòng, mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tịch Nhan, hắn lắp bắp nhìn Bảo Nhi nói: "Thôi, tôi không ăn, tôi đang giảm cân."

Nói xong cũng nằm xuống bắt đầu làm chống đẩy, hắc nâng hắc lên, quả nhiên nỗ lực nửa ngày cũng không lên nổi, hắn cứ vậy mà nằm rồi.

Tịch Nhan thấy Bảo Nhi đã trở về phòng, nhìn Abe cười cười, cũng đi về phòng mình, đi tới cửa chợt quay đầu nhằm tên mập mạp nào đó nói: "Abe, nghe nói vô địch chạy nước rút Ba Ba Lạp đang muốn tìm một bạn nhảy để tham dự duổi dạ vũ trưởng thành."

"Cô ấy không có bạn nhảy thì lien quan gì tới tôi." Abe nỉ non lẩm bẩm nói, nhưng hành động cũng rất dùng sức rốt cuộc cũng kéo được người dậy hoàn thành một lần chống đẩy.

"Không phải chỉ là ngoại hình xinh đẹp thôi sao." Lại làm được một lần.

"Không phải chỉ là chạy nhanh thôi sao." Lại làm được một lần.

Abe ngoài miệng thì thao thao bất tuyệt nhưng trong đầu đều là hình bóng Ba Ba Lạp chạy trước mặt cùng nụ cười tươi tắn của cô, thân thể kiên định làm chống đẩy không ngừng nghỉ, đầu đầy mồ hôi cũng không chịu nghỉ.

Tịch Nhan nằm ở trong bồn tắm tay cầm điện thoại di động xoay vòng vòng, trên mạng nói hai người đang hẹn hò nhất định phải nhắn tin qua lại cho nhau, nhưng cô ấy đang ở dưới lầu, muốn nói gì xuống gặp trực tiếp không hơn hay sao? Có lẽ con người thích cảm giác mơ hồ một chút, nhưng rốt cuộc là phải nói cái gì mới được?

Hắn nằm trong bồn tắm, mái tóc vẫn còn ướt sũng chảy xuống khuôn ngực để trần, thường ngày trông hắn có vẻ hơi gầy nhưng thực sự vòm ngực cũng rất cường tráng, hết sức hấp dẫn, hai chân mày nhíu chặt, viết một cái tin nhắn: Hôm nay đi ăn cơm, xem chiếu bóng cùng em rất vui, ngủ ngon.

Nhưng khi nhìn một hội, lại cảm thấy quá ngu ngốc, lại xóa.

"Phim rất hay, ngủ ngon."

Không được, phim này một chút cũng không hay, chỉ có những kẻ không có đầu óc mới thích xem một bộ phim ghê tởm như thế, tiếp tục xóa, lại viết.

Cứ như vậy ngâm mình ở bồn tắm, mỹ nam tử cầm điện thoại di động liều mạng viết tin nhắn xóa tin nhắn, cuối cùng hắn rốt cuộc gửi đi hai chữ: "Ngủ ngon."

Ấn nút gửi đi, sau đó Tịch Nhan lại cực kỳ hối hận, hận không thể hủy bỏ tin nhắn vừa gửi đi, nghĩ mất nửa ngày cuối cùng lại gửi đi hai chữ ngu ngốc, thật là quá ngốc mà.

"Ngao!" Hắn gầm nhẹ một tiếng, cầm di động ném lên giường, từ trong bồn tắm đứng lên, lau khô người, quấn khăn tắm ngang eo, bước ra ngoài.

Lúc này nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, hắn vội vàng nhào tới, thấy cô bé kia đúng là có nhắn tin trả lời : Bữa tối nay thật ngon, bộ phim cũng rất hay, cảm ơn, chúc ngủ ngon.

Lập tức, Tịch Nhan không còn cảm thấy rối rắm trong lòng nữa rồi, tâm trạng cũng rất vui vẻ.

Quả nhiên loài người thích gởi nhắn tin cũng là có nguyên nhân, lú


Old school Easter eggs.