Insane
Sói Tài Gái Sắc

Sói Tài Gái Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323344

Bình chọn: 9.00/10/334 lượt.

ơng Tử Nam liền cảm thấy sống lưng lạnh lẽo.

Anh ta không nhịn được lui về phía sau một bước, đem thân thể cao 1m82 của mình trốn sau lưng Tô San.

“Chúng tôi không làm phiền hai vị nữa.” Tần Trọng tươi cười rạng rõ kéo Tô San lại bên mình rồi nói: “Đi thôi, tiểu sư muội.”

๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Theo bản năng, Tô San muốn từ chối

cô không muốn ăn cơm trưa cùng với tên đàn ông này, trong đầu liền hiện

lên một ý tưởng, cô nói: “Được.”

Tô San làm bộ như không hề suy nghĩ mà trả lời, làm cho Lâm Duệ cảm thấy khó chịu.

Anh yên lặng đứng ở đằng xa, quanh thân thể dường như nổi lên một tầng lạnh lẽo, làm cho người khác cũng cảm thấy run sợ.

Vậy mà chỉ một chớp mắt sau, toàn bộ khí lạnh này đã biến thành hơi nước ấm mờ mịt, ấm áp.

Anh thấy Tô San bước về phía mình, dùng giọng nói thương lượng mà thận

trọng hỏi: “Tổng giám đốc Lâm, chỉ là nhiều hơn một người thôi, anh sẽ

không phiền lòng chứ………..”

Ánh mắt của cô trong suốt, thật giống

như một chú chó nhỏ đang đợi chủ nhân cho ăn, làm cho người khác không

ngại mà muốn yêu thương. Lâm Duệ không nhịn được suy nghĩ muốn vuốt ve

đầu của cô.

“Dĩ nhiên là có thể.” Anh cười nói. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Đối diện công ty có một nhà hàng, bốn người bọn họ chọn một gian phòng nhỏ

để ngồi, nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống thì lại xảy ra một sự cố.

Lâm Duệ và Tần Trọng cùng kéo ghế cho Tô San ngồi.

Tần Trọng phát hiện mưu đồ của Lâm Duệ thì không muốn nhường bước, nhưng

không ngờ được rằng Tô San đã nhanh chân đi về phía Lâm Duệ.

Không khí trong phòng trở nên quái dị, Trương Tử Nam nhìn trái nhìn phải một

chút cũng không thấy ai nói gì, liền quay qua một bên nói với người phục vụ: “Ở đây có những món gì ngon?”

“Dạ có.” Nhân viên phục vụ đưa thực đơn đặt lên trên bàn: “Cá chần nước sôi ở đây cũng không tệ à nha

Hai mắt Tô San tỏa sáng: “Tốt, nhât định phải ăn món đó.”

Lâm Duệ lướt mắt nhìn qua cô một cái rồi nhẹ giọng hỏi: “Cổ họng em không còn đau nữa à?”

Tô San rụt đầu lại, trong nháy mắt mà vẻ mặt đã trở nên ỉu xìu.

Ánh mắt của Tần Trọng lại càng trở nên âm u hơn. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Thừa dịp người phục vụ mang đồ ăn lên, Tô San quay qua nói chuyện với Tần

Trọng: “Kế hoạch quảng cáo anh muốn thay đổi như thế nào?”

Cô ấy dù sao cũng không quên được mình….. trong lòng Tần Trọng dường như trở nên tự kiêu, lập tức cảm thấy thỏa mãn cực lớn.

Anh ta dịu dàng nói: “Còn chưa nghĩ ra, chỉ là em không cần phải lo cho anh, khi trở về anh sẽ họp để thảo luận về vấn đề này.”

Lâm Duệ bình tĩnh nâng ly trà lên uống một hớp. Trong lòng Tô San lại không ngừng gào thét: ai thèm quan tâm anh, ai thèm quan tâm anh hả? Tôi đây

chính là quan tâm việc công ty không được hả?

Tô San hít sâu một

hơi, cô coi như không có nghe thấy lời nói tự đa tình của Tần Trọng:

“Tôi có ý kiến như này, anh xem có được hay không. Chúng ta đem cảnh

cuối cùng của quảng cáo đó đổi đi.

Người chồng đi tới, không quá

tự nhiên kéo lấy tay người vợ, lau sạch nước trên tay cô ấy rồi nói:

‘còn lại để anh làm cho, em đi nghỉ đi.’

Sau đó, người vợ đi lại bên bàn rót một ly trà nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, hạnh phúc mỉm cười.

Đây không phải chính là điều phụ nữ mong đợi sao?”

Lâm Duệ suy nghĩ một lát, sau đó mỉm cười, anh nhìn về phía Tô San một cách tràn đầy sự thưởng thức.

Tần Trọng vỗ vào bàn ăn cười nói: “Thật đúng là hợp tâm lý phụ nữ, nhưng

vẫn phải tìm thêm một bé gái nữa mới đươc. Được rồi để anh về bàn lại

với đạo diễn Trần, để cho anh ta sẽ điều chỉnh kịch bản quảng cáo theo

như lời em nói.”

Trương Tử Nam nhíu nhíu mày, mở thực đơn lật lật vài trang, sau đó nói với Lâm Duệ: “Ông chủ, anh ta hiện giờ đã có hai

quảng cáo rồi, nếu như vẫn tiếp tục để anh ta làm sợ sẽ không gây được

nhiều sự chú ý.”

Lâm Duệ nói: “Vậy thì ở trong bộ phận quảng cáo tìm một người tới để thay thế.”

Trương Tử Nam suyy nghĩ một lát, sau đó nhỏ giọng nói: “Bộ phận quảng cáo hiện tại cũng có trợ lý xin nghỉ nên chắc cũng không thể đảm nhận được quảng cáo này.”

“Như vậy……….” Lâm Duệ cúi đầu trầm ngâm một lát, sau

đó miêng khẽ nhếch lên, giương mắt nhìn về phía Tô San: “San San, nếu

như đem quảng cáo này toàn quyền giao cho em phụ trách, em có lòng tin

sẽ hoàn thành tốt nó không?”

“Tổng giám đốc Lâm.”

“Ông chủ.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Tần Trọng cùng với Trương Tử Nam đồng thời kêu lên.

Phải biết rằng, quảng cáo này là quảng cáo cho sản phẩm của công ty Nam Phương, là công ty uy tín và lớn nhất ở thành phố này.

Khách hàng lớn như vậy A.E không thể nào đem ra mà đùa giỡn được.

Lâm Duệ dứt khoát cắt ngang lời của Tần Trọng và Trương Tử Nam, anh thu hồi lại nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm vào Tô San: “Nói cho tôi biết, em

dám nhận nhiệm vụ này không?”

Thấy Tô San vẫn còn do dự, sắc mặt

của Lâm Duệ liền khó chịu: “Hiện tại nhân sự bộ phận quảng cáo không thể dùng, em thân là một nhân viên của công ty thì phải có trách nhiệm giúp đỡ công ty chứ.”

Giúp đỡ……Hai chữ này, làm cho lòng Tô San khẽn run lên.

Đúng như vậy, A.E không phải là tài sản của Lâm thị sao?

Nếu như cô đã hư