
kéo tay Chi Tâm, “Tướng công trời sinh có thể tra xét lòng
người nhưng cũng không thể nhận ra được lòng muội đang như thế nào. Mọi
chuyện đều thể hiện rằng lòng của muội đang rối loạn.
Ngọc Vô
Thụ và Phương Tốn đều có ý nghĩa nhất định trong lòng muội nên muội mới
có thể khó xử, mới tiến thoái lưỡng nan đến thế. Nếu không, hai người
bất kỳ nào ngoài đường mà cứ quấn lấy muội như thế, đảm bảo La gia Tam
tiểu thư có mười hai thủ đoạn để ứng phó, làm gì có chuyện khó xử?”
“Nhưng mà, nhưng mà…” La Khởi vỗ trán, mặt nhăn mày nhíu, “Khởi nhi đã tự hỏi
bản thân rồi, không tính sẽ có chuyện gương vỡ lại lành với Ngọc Vô Thụ. Đối với Phương Tốn, chỉ xem hắn là người một nhà, tình nghĩa giống như
một đệ đệ. Làm sao có thể…”
“Nếu tình yêu có thể thật sự phân
biệt rõ ràng trắng đen hiểu thấu triệt để như thế thì năm đó tỷ đã không vì ngốc tử này mà làm cho cha mẹ thương tâm.” La Chẩn lại nhéo vành tai tướng công một cái, “Hồi mới bắt đầu, các người cũng đâu có lý trí kỳ
quái như tỷ, sao sau đó lại một đi không trở lại như thế? Nếu đã không
có đạo lý nào có thể giải nghĩa tình yêu, làm sao muội có thể khẳng định ngay lập tức được cái nào mới là tình cảm chân chính thật sự?”
“Nếu như ngay cả mình mà cũng không thể khẳng định được tâm tình của mình, ai có thể quyết định rõ ràng?”
“Sự thật.” La Chẩn vuốt ve tóc mai như mây của muội tử, ôn nhu nói, “Có lẽ
chỉ có sự thật phát sinh thì muội mới có thể khẳng định được tâm tình
của mình. Hiện tại, những người đứng xem cũng không thể kết luận thay
muội được. Khởi nhi à, chính muội chỉ cần biết rõ ràng, lúc đêm khuya
vắng vẻ thì người chợt hiện ra nhiều nhất trong lòng muội là người nào?”
Đêm khuya vắng vẻ thì xuất hiện nhiều nhất trong đầu là người nào ư?
Đêm đó, La Khởi lật đi lật lại thắc mắc này hoài mà thiếp đi. Mà chuyện
đáng buồn là, mở mắt ra là đã thấy thái dương mọc lên ở phương đông,
nắng chiếu rực rỡ, đúng là một đêm ngon giấc mà gần đây nàng khó có
được. Hai nam nhân vô liêm sỉ một lớn một nhỏ kia đúng thật là không
muốn cho nàng sống yên ổn qua ngày mà. Không thể nói rõ ra là ai đang chờ ai, sau khi tan triều về, tại hành
lang ngoài điện, hai người vốn đã biết sự tồn tại của nhau từ trước là
Ngọc Vô Thụ và Phương Tốn lần đầu tiên có một lần gặp mặt thật sự.
“Tìm một chỗ uống mấy chén, thấy sao?” nếu đã lớn hơn mấy tuổi thì đương
nhiên sẽ biểu hiện phong cách cần có, Ngọc Vô Thụ mở miệng trước.
“Được!” Phương Tốn cũng đủ sảng khoái để đáp ứng. Trên tửu lâu, hai người quả
thật cũng đáp ứng uống rượu, liên tục mấy chén nhấc lên hạ xuống mà
không hề đề cấp đến cái chuyện mà lòng dạ hai bên đều biết rõ, cho đến
khi ba phần ý say đã nhuộm rõ lên hai vầng trán rộng.
“Khởi nhi…”
Gần như là hai miệng một lời, thốt ra cái tên ở trong lòng bọn họ, để làm
lời khơi mào câu chuyện. Trong lòng là nụ cười khổ sở bởi tương tư, đồng thời dâng lên một thứ cảm xúc không thể hiểu của những người “cùng một
lứa cuối trời lận đận”(*), cả hai cùng phát ra một tiếng thở dài rất
nhỏ.
(* Nguyên văn: đồng thị thiên nhai luân lạc nhân — cùng là
những người lưu lạc nơi chân trời góc bể; trích trong bài thơ “Tỳ Bà
Hành” của Bạch Cư Dị)
“Khởi nhi thực thông minh, cũng có thể nói là khôn khéo, chỉ bằng dung mạo vô tội mà nàng có thể làm cho nhiều
thương nhân giàu có từng chìm nổi trên thương trường vài chục năm cũng
phải quỳ gối xưng phục. Nhưng mà, nàng thông minh nhưng không đủ kiên
cường, khôn khéo nhưng không đủ lý trí.” Ngọc Vô Thụ nói.
Phương Tốn ngửa đầu rót rượu vào cổ, nói: “Nàng có điểm tùy hứng, có điểm yểu
điệu, cũng có một tia yếu ớt. Nàng bị gai hoa hồng đâm vào tay một lần
liền không chạm vào hoa hồng nữa, bị mướp đắng làm đắng cổ họng một lần
liền dè chừng khổ qua. Mà vì ngươi, nàng phòng bị với tình ái.”
Ngọc Vô Thụ cũng rót rượu vào miệng, nói tiếp: “Nàng có thể đem một việc
phân tích điều nào điều nấy xem ra có lý, nhìn rất rõ ràng, nhưng tự
thân trải qua thì thường thường lại không tỉnh táo như nàng vẫn có.”
“Lúc trước mất đi ngươi, mặc dù nàng thống khổ thương tâm, nhưng cũng không
hề đi níu kéo. Hiện tại nếu mất đi cả ta và ngươi, mặc kệ tâm tình như
thế nào, nàng vẫn sẽ đứng tại chỗ.” Phương Tốn cười khổ, gặp gỡ một tiểu nữ tử khó chịu như vậy, bọn họ còn có thể làm được gì đây? “Nếu không
muốn mất đi nàng, cũng không muốn uổng phí thời gian, chỉ có thể nghĩ
cách bắt lấy nàng, buộc nàng vào chính mình thì nàng mới không thể chạy
mất.”
“Không ngờ ta và ngươi có cùng một ý nghĩ.”
Hôm
nay hai người hẹn gặp nhau, vốn là muốn thuyết phục đối phương cùng mình liên thủ để “ép” người nọ ra một kết quả, mới chỉ nói mấy lời đã có sự
ăn ý, cho nên, chắc cũng chẳng khó hiểu tại sao bọn họ đã cùng yêu một
nữ nhân.
“Tiểu tử.” Ngọc Vô Thụ đập tay lên vai Phương Tốn, “Vốn nghĩ rằng ngươi là dạng thư sinh oắt con trăm voi không được bát nước
xáo, không thể tưởng tượng được rằng đầu óc cũng đủ dùng đấy chứ. Mặc kệ Khởi nhi sẽ lựa chọn thế nào, ta đã xem ngươi là bằng hữu kết giao
rồi!”
Phương Tốn cười, “Cũng vậy. Mặc dù biết