Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326254

Bình chọn: 9.5.00/10/625 lượt.

ối mỹ ngọc, như khi xem một bức danh họa.

Khởi

nhi, ta biết, nàng luôn luôn trách ta chuyện ta từng mở miệng trách cứ

nàng khi Phạm Dĩnh chết đi. Nhưng mà nàng thử nghĩ xem, nếu một người

bằng hữu của nàng mất đi, ta cũng đứng trước mặt nàng mà vui vẻ ra mặt,

nàng sẽ như thế nào? Khi đó, ta cũng đâu biết nàng ta còn tại nhân thế.

Triều Ninh nhắc với ta, nàng từng kể hắn nghe rằng ta thở dài kể lể thần thái Phạm Dĩnh dị thường khác hẳn người khác thế nào, chẳng lẽ lúc ta kể với nàng về những chuyện của Thiều Nhi vẻ mặt ta không giống thế hay sao?

Chỉ bởi vì Phạm Dĩnh và ta không có quan hệ huyết thống, nàng liền định

cho ta tội danh động tâm với nàng ta.

Nhưng nàng đã từng thấy

dáng vẻ của ta khi ta nói chuyện với người khác về nàng chưa? Hoàng

huynh ta từng trêu ghẹo ta rằng, vừa nhắc đến nàng thì trong ánh mắt ta

liền như ẩn dấu một viên trân châu lộng lẫy nhất thiên hạ này, trên mặt

như là đã ăn được mật đường trăm ngàn năm. Nếu nàng vẫn không thể hiểu

ra, Khởi nhi, nàng có thể đi gặp tỷ tỷ của nàng, xem mặt tỷ ấy khi nói

đến thưởng thức lụa phẩm và nói đến tỷ phu thì khác nhau đến thế nào.”

Lần này nói nhiều như vậy đều không phải là những lời ấp ủ lâu ngày. Ngọc

Vô Thụ vốn dĩ muốn đem quá khứ vứt bỏ ra sau đầu, cùng Khởi nhi dắt tay

trong tương lai là tốt rồi. Nhưng Khởi nhi kháng cự khiến cho hắn hiểu

được, nếu muốn tìm kiếm sự bắt đầu một lần nữa, phải thật sự đối mặt với quá khứ một lần. Vì thế, những lời này liền tuôn ra ào ạt như thế.

“Khởi nhi, chúng ta…”

“Những điều ngươi nói thì từ trước khi ngươi trở về ta đã hiểu được rồi.”

Trong lòng La Khởi nổi lên vị chát, “Ta vừa mới nói rồi đó thôi, ta đã

đem chuyện giữa chúng ta lật tới lật lui vô số lần. Đã nghĩ thấu đáo ta

sai chỗ nào, lỗi của ngươi ở đâu, cũng đã nghĩ thấu đáo chúng ta đã bỏ

qua cái gì. Chúng ta không thể bắt đầu lại một lần nữa, chẳng liên quan

gì đến Phạm Dĩnh hay Phương Tốn, mà cái chính là…”

Cúi đầu

xuống, cụp mắt dùng hàng mi dài che lấp, sau một lúc im lặng thật lâu,

đôi mắt như nước hồ thu như mềm hẳn lại, giọng nói dù hết sức cố gắng

giữ sự lạnh nhạt vẫn khó che dấu nỗi thê lương, “Chúng ta bỏ lỡ rất

nhiều thời gian quan trọng, bỏ lỡ thời khắc yêu nhau nhất, đã không trở

về được nữa.”

***

“Trở lại rồi đấy à?” Phương Tốn chờ

trước cửa khuê lâu của Tam tiểu thư, khi thấy một bóng hình xinh đẹp

tiến đến liền lại gần nghênh đón.

La Khởi vô lực thở dài, “Phương Tốn, lúc này ngươi có thể đừng nói gì với ta được không? Đừng làm một chuyện gì được không?”

“Được.” Người sau mặt không đổi sắc, ung dung gật đầu.

La Khởi lướt qua hắn đi vào trong phòng, nghe thấy tiếng cửa nha hoàn bên

người đóng lại, nàng rảo bước tiến vào phòng trong, vùi đầu vào trong

chăn bông. Mấy ngày vừa qua, nàng chịu đủ loại vừa bao vây vừa quấy rối

lôi kéo, đã vài đêm không ngủ ngon, lúc này lên cơn buồn ngủ, muốn ngủ

ngay. Không bao lâu sau, hơi thở dần dần trầm xuống, ngủ thật.

Khi tỉnh lại, hoàng hôn đã buông ngoài cửa sổ. Nàng kêu vài tiếng tên của

nha hoàn mà không thấy đáp lại, mang giày khoác thêm áo bước ra ngoài,

uống xong một chén trà nóng, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy có một thân

ảnh to lớn đứng thẳng được ngọn đèn chiếu hắt vào trên màn che cửa.

“Ai ở bên ngoài đó?”

“Ta.”

“Phương Tốn?” La Khởi nhướn mày kinh ngạc, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi vẫn đứng đó từ nãy đến giờ nha?”

“Hôm nay là ngày nghỉ của ta.” Thời gian dư dả. “Cũng không phải là ra vẻ cố đứng làm gì, có ghế dựa có thể ngồi mà.”

Trời, tên nhóc hư đốn này là muốn nàng tức chết phải không? “Phương Tốn, sao ngươi chẳng chịu nghe lời ta vậy? Ngươi cần gì lãng phí thời gian làm việc này?”

“Nếu nàng nói điều ta muốn nghe, ta đương nhiên sẽ nghe theo. Làm chuyện

mình thích, mặc kệ như thế nào, cũng không phải là lãng phí.”

“Ngươi…” La Khởi chán nản. Đứa nhỏ này, qua nhiều năm như vậy rồi, cho dù đã

biết được cách xem xét thời thế ở bên ngoài, chú ý đến việc dùng thủ

đoạn, sách lược tinh xảo, nhưng tính bướng bỉnh nhiệt tình bên trong cái vẻ ngoài cổ hủ nề nếp kia vẫn chưa thu lại được. Một khi đã quyết định, ắt phải làm cho người khác tức giận đến chết mới vừa lòng.

“Làm sao ngươi chỉ có thể nghe những điều bản thân muốn nghe! Hơn nữa, nếu

một việc nhất định không có kết quả mà ngươi còn muốn làm, đó chính là

lãng phí!”

“Nàng muốn gả cho Ngọc Vô Thụ sao?”

“… Hả?”

“Nếu nàng không có muốn gả cho hắn, nàng là khuê nữ, ta chưa có thê thất, ta muốn nàng làm vợ thì có ảnh hưởng thế đạo công lý gì đâu. Vì sao ta

phải nghe lời nàng mà vút bỏ ý thích của ta?”

“Hả?” Những lời này chỉ là bề ngoài bóng bẩy, đại khái giống như cũng chưa nói cái gì…, mà sao hắn có nhiều thế?

“Nếu như nàng cảm thấy phiền, ta thật sự xin lỗi, nhưng ta phải nói một điều rằng đáng lý ra nàng không nên cứu ta lúc trên thuyền vài năm trước

đây. Nếu đã cứu ta, chính là đã trêu chọc phải cái sự phiền toái là ta

đây.”

“…”

Nhóc con hư đốn này, nhóc con hư đốn!

“Ta biết sáng nay nàng ra ngoài gặp Ngọc Vô Thụ. Ta chờ ở trong này là vì

muốn biết một chuyến đi này


XtGem Forum catalog