Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327073

Bình chọn: 9.00/10/707 lượt.

mắt tiểu

nhân nhi lại trở nên thất hồn lạc phách như thế, nhưng trong đôi mắt như hồ nước của nàng lại bất ngờ hiện lên tia bi thương khiến cho hắn không thể xem thường mà bỏ qua không hỏi rõ, “Ta nói cái gì không nên nói

sao?”

La Khởi nhìn vẻ mặt vô tội của hắn càng cảm thấy khó chịu

vô cùng, đôi môi mềm mại mở ra đóng lại mấy lần mới nói được chỉ một

câu: “Nữ tử La gia không làm thiếp!”

Ngọc Vô Thụ thoải mái cười

nói: “Ta làm sao có thể để cho nàng làm thiếp được, Khởi nhi, nếu nàng

vì điểm mà lo lắng này thì rất không cần thiết.” Nam nhân khác có thể vì một người thiếp thất mà đối đãi bằng cả tâm tư, động nhiều cân não đến

vậy hay không thì hắn không biết, nhưng có thể làm cho hắn phải tốn hao

tâm tư để chậm rãi lung lạc thỉnh cầu như thế chỉ có thể là thê tử của

cả đời hắn thôi.

“Không.” La Khởi cố hết sức để giữ cho mình

tươi cười tràn đầy, “Có lẽ là mới vừa rồi ta nói không đủ rõ ràng. Mà

phải nói chuẩn xác là thế này: nữ tử La gia sẽ không chia xẻ trượng phu

cùng nữ nhân khác.”

Nụ cười trên mặt Ngọc Vô Thụ hơi cứng lại.

“Ta nghĩ, giờ thì ngụ ý của La Khởi hẳn đã rõ ràng rồi.” La Khởi cúi chào, quay người lui bước.

Mắt thấy nàng từ từ rời khỏi mình, cảm giác đột nhiên không tốt chút nào,

Ngọc Vô Thụ cố gắng áp chế một nỗi khó chịu trong lòng: “Ta muốn biết,

nữ tử La gia lấy tiêu chuẩn gì để lập gia đình làm vợ người ta?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Khởi bối rối: ‘‘Nhị Hoàng tử muốn nói cái gì?”

“Chẳng lẽ nữ tử La gia không lấy tâm để chọn phu sao?”

“Ngươi…” La Khởi nhìn ấn đường của hắn bị nỗi tức giận đè nặng thì cũng hiểu

được tự tôn của vị Nhị Hoàng tử này bị hao tổn, nhưng người có cảm giác

bị người khác tổn thương đâu phải chỉ có một mình hắn mà thôi? “Nhị

Hoàng tử, một người có danh phận nghèo túng đương nhiên không thể làm

cho La Khởi lấy tâm mà đồng ý rồi, nhưng La Khởi tự nhận thấy rằng mình

không kém cỏi nên sẽ không khó trong việc tìm được một vị trượng phu cho dù là tình yêu hay là danh phận đều dành duy nhất cho ta.”

“Khởi nhi, ta đối với nàng ngay từ đầu đã dùng tất cả chân thành.” Khuôn mặt

tuấn tú của Ngọc Vô Thụ vô cùng trịnh trọng, “Ta sẽ cho nàng tất cả

những gì ta có thể cho đi.”

“Ta tin.” Khuôn mặt xinh đẹp thanh

tú của La Khởi đầy vẻ nhẹ nhàng thản nhiên, “Bao dung đến thế đối với

một tiểu nữ tử tùy hứng, nếu Khởi nhi mà còn hoài nghi thì chẳng phải là không biết tốt xấu hay sao.”

“Vậy…”

“Nhưng Khởi nhi

chính là nữ nhi nhà thương nhân, không am hiểu chuyện tranh thủ phân

chia tình cảm, càng không muốn làm cho mình biến thành oán phụ nơi khuê

phòng chỉ coi nam nhân là bầu trời của mình. Nhị Hoàng tử, hy vọng là

ngài có thể thông cảm cho một nữ tử bình thường, chỉ thầm muốn theo đuổi mong đợi một cuộc hôn nhân bình thường mà thôi.”

“Cho dù như nàng vừa nói là nàng vốn đã động tâm?”

“… Đúng, cho dù La Khởi đã động tâm.” Hàm răng cắn vào phiến môi mềm mại,

tuy có vẻ đau thương trong đôi mắt long lanh nước nhưng vẻ mặt vẫn bình

tĩnh.

Ngọc Vô Thụ nhắm mắt, hít sâu một hơi, áp chế nỗi tức giận oán khí đang nảy lên trong lòng trong nháy mắt này, hắn không muốn để

mất bình tĩnh ở trước mặt nàng, tiểu nữ nhân này đáng giá được thương

yêu sủng ái. Nhưng mà, hắn cần nàng hiểu được rằng hắn vô cùng dụng tâm

đối với nàng. “Nàng nên biết, nếu Bổn vương không phải quân tử thì có

hàng trăm biện pháp có thể cưới ngươi vào cửa.”

“Nhưng, Nhị Hoàng tử là một quân tử.”

“Nếu phong thái quân tử lại làm cho ta không thể có được người thương, ta không nhất định phải làm quân tử.”

La Khởi ôn nhu than nhẹ: “Nhị Hoàng tử, đừng dỗi. Đừng vì Khởi nhi mà thay đổi ước nguyện làm người ban đầu của ngài.”

“Nàng đáng giá!” Không nhẫn nại được nữa, Ngọc Vô Thụ gầm lên giận dữ.

“Đa tạ Nhị Hoàng tử nâng đỡ…”

“Khởi nhi!” Hắn cảm thấy cực kỳ ghét khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhỏ nhắn của nàng giờ lại đang hiện lên một lúm đồng tiền nhẹ nhàng, phảng phất

giống như chỉ một mình hắn vì tình mà trong lòng như bị khoét mất một

khoảng trống mà thôi, hơn nữa, khoảng trống tâm hồn ấy xuất hiện ngay từ khi trông thấy nàng trên hồ. Hắn cực kỳ chán ghét miệng nàng thốt ra

lời lạnh nhạt khách khí, dựng lên một bức tường thẳng đứng giữa hai

người. Hắn ghét… Hắn ghét lòng của nàng không nằm trong lòng bàn tay của hắn!

Hắn bước lên phía trước, cánh tay dài kéo thân thể nhỏ

nhắn của nàng vào trong lòng… Trời ạ, hắn yêu muốn chết thân thể mềm mại này của nàng khiến cho trái tim hắn mềm nhuyễn đi! Hắn dán mặt lên

gương mặt trắng mịn của nàng, nói:

“Khởi nhi, nếu ta xem đây

không phải là chuyện ‘gặp dịp thì chơi’, thì đương nhiên ta không có khả năng buông tay dễ dàng. Cho dù là nàng cũng không ngăn cản được ta

đâu.”

“Nhị Hoàng tử, ngươi muốn ép dân nữ đi vào khuôn khổ sao?”

“Không, ta sẽ không ép, mà là…” Ngọc Vô Thụ nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần

của nàng lên, tia nhọn xấu xa trong mắt hiện lên tức thì, “Dụ.”

Từ “dụ” vừa thốt ra thì môi của hắn đã cúi xuống.

Hơi thở nam nhân như lửa nóng phả vào cái miệng nhỏ nhắn non nớt chưa trải

sự đời của La Khởi làm nàng cả kinh


Duck hunt