XtGem Forum catalog
Si Tướng Quân

Si Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327213

Bình chọn: 10.00/10/721 lượt.

hô lên, càng làm cho Nhị Hoàng tử

được nước tiến tới…

“Ngươi… Ngươi quá đáng!” Sau khi tỉnh táo

trở lại, Tam tiểu thư mạnh mẽ dùng lực tránh ra, vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy vẻ xấu hổ, “Sao ngươi có thể làm loại chuyện này? Ngươi…”

Nhị Hoàng tử đường hoàng giải thích, “Nam nữ yêu thích lẫn nhau thì làm những chuyện này đều là bình thường…”

“Ngươi im miệng! Ngươi còn nói ngươi không phải gặp dịp thì chơi mà đã lỗ mãng như thế, khinh bạc như thế, ngươi quý trọng ta ở chỗ nào?”

Chỉ

trích này quá đỗi phán tội vượt mức làm cho tâm tình tốt của Ngọc Vô Thụ trở thành hư không, nói giọng đầy ác ý: “Chính bởi nàng kiên quyết cho

là không được phép gặp dịp thì chơi, liên quan gì đến ta?”

La Khởi lập tức mặt đỏ như lửa, giận không thể át, “Ta không muốn gặp lại ngươi!”

“Tùy nàng thôi, ta cũng vậy, ta sẽ không tự hạ thấp giá trị bản thân để tự

dâng mình đến cửa cho nàng khinh thường!” Lời nói đối chọi nhau chan

chát, nàng nói thì ta cũng nói, bởi hắn nổi giận, muốn hạ mức thương tổn của mình xuống mức thấp nhất nên thuận miệng nói bừa, lại hóa ra hại

người hại mình.

La Khởi quay đầu đi.

Ngọc Vô Thụ nhìn

bóng dáng tinh tế của nàng vừa chạy gấp vừa lau nước mắt, tuy có đau

lòng nhưng vẫn không thể quăng bỏ tôn nghiêm của nam nhân, vì thế đứng

như trời trồng cứng ngắc một chỗ. Chuyện xảy ra bên bờ hồ xem như là một kết thúc hoàn toàn ư? Nhưng vì

sao cứ có cảm giác rằng còn có ngàn tơ vạn mối khó có thể buông xuống

được?

Vì muốn dứt khoát chấm dứt, nên khi đại tỷ bị song thân

cương quyết mang về từ Hàng Hạ quốc, nhưng rồi tỷ phu si ngốc kia từ

Hàng Hạ quốc ngàn dặm đuổi theo về tận đây, thì La Khởi quyết định tạm

thời theo đại tỷ đi xa. So với việc cứ bị nhốt một chỗ tiến không được

mà lùi cũng không xong khiến lòng dạ cứ bị trói buộc đày đọa đau khổ,

chi bằng cứ để cho khoảng cách và thời gian xóa nhòa tất cả.

Nhưng mà, dọc theo đường đi, suốt ngày tai thì nghe tỷ tỷ nhẹ nhàng dỗ dành

tỷ phu ngốc như con nít, mắt thì thấy tỷ phu ngốc nghếch lại yêu thương

lưu luyến si mê đối với tỷ tỷ, trái tim thì cảm thụ được sự hài hòa giữa hai người như đã được đất trời tạo nên một đôi, thì tâm hồn nàng càng

thêm buồn bã.

Nếu như nói tỷ tỷ càng khôn khéo lý trí bao nhiêu

thì tỷ phu si khờ tinh khiết thiện lương bấy nhiêu, vậy mình thì sao

đây? Nhân duyên thực sự của bản thân giờ này đang ở điểm nào đây? Ngọc

Vô Thụ… đâu cứ nhất định phải chọn cái kẻ đương khi không lại khuấy đảo

hồ nước bình lặng trong trái tim nàng rồi đem gác xó kia, nhưng hễ nghĩ

đến hắn, vẫn sẽ mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Vốn định buông một câu

“chữ tình hại người” để ngụy biện, nhưng thấy trên mặt tỷ tỷ luôn hiện

rõ nét sáng ngời đúng thật là đang bơi trong bể tình, như vậy có nghĩa

là do nàng không gặp được đúng người chăng?

“Nương tử, uống nước đi.” Trên đường nghỉ tạm, Lương Chi Tâm mang túi nước được lấy từ khe

sụối trong vắt đến cho nương tử đang ngồi dưới tàng cây để nàng giải

khát.

“Ừ.” La Chẩn đầu tiên là thấm ướt khăn gấm, lau đi mồ hôi trên trán tướng công, sau đó uống vài ngụm, “Tướng công cũng uống đi.”

“Nương tử uống nữa đi.”

“Ta uống no rồi, tướng công uống đi.”

“Hi, nương tử uống no, Chi Tâm uống nha, hì hì…”

La Chẩn chuyển ánh mắt ôn nhu từ vẻ mặt khờ khạo của tướng công sang vẻ mặt sầu khổ của tiểu muội, “Khởi nhi, vẫn không vui à?”

La Khởi thẹn thùng lắc đầu, “Muội… Xin lỗi, tỷ tỷ.” Tỷ tỷ và tỷ phu ân ái

như vậy mà mình lại trưng cái mặt ‘sầu xuân thương thu’ chỗ này, thật là giết phong cảnh không phải sao?

“Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, muội không cần xin lỗi tỷ.” La Chẩn ngồi xuống bên cạnh tiểu muội, “Muội tử của ta giống như nụ hoa, đương nhiên có thế tùy hứng bất cứ

lúc nào, bởi vì, muội có tỷ ở bên cạnh mà, muội là La gia Tam tiểu thư

đấy.”

“Tỷ tỷ…” La Khởi bổ nhào vào trong lòng tỳ tỷ, lã chã chực khóc, “Đúng vậy, Khởi nhi có tỷ tỷ.”

“Nương tử nương tử, vậy Chi Tâm thì sao?” Khi thấy vòng tay ôm ấp thơm mát mềm mại của nương tử bị người khác giành mất, cho dù người đó có là muội

muội của nương tử đi chăng nữa thì Lương Chi Tâm vẫn nhảy lại đòi được

chú ý.

La Chẩn thản nhiên, “Khởi nhi đang không vui cho nên

nương tử nhà chàng muốn an ủi muội ấy một chút, hay là tướng công chọc

cho Khởi nhi cười lên đi, Trân nhi liền thương tướng công.”

“Khởi nhi đang không vui à?” Lương Chi Tâm ngồi xổm xuống, mặt ủ mày ê nhìn

thê muội, “Khởi nhi muội đừng có mất vui, muội không vui, nương tử liền

thương muội mà không thương Chi Tâm, Chi Tâm rất đáng thương nha, Khởi

nhi, muội vui vẻ lên được không?”

“Tỷ phu…” Khởi nhi buồn cười, “Huynh thật là… Chẳng trách tỷ tỷ lại thích huynh đến thế.”

“Nương tử cũng rất thích Khởi nhi mà, cho nên nương tử đang thương Khởi nhi đó thôi, nhưng nương tử thích Chi Tâm nhất, hiểu rõ Chi Tâm nhất!” Tuy vô

cùng tin tưởng mà thốt ra câu này xong, nhưng vẫn hết sức cẩn thận chứng thực thêm một lần nữa, “Có phải không, nương tử?”

“Phì—” Cho dù buồn bực đến thế nào nhưng khi thấy vẻ hồn nhiên vui vẻ trên gương mặt

anh tuấn khờ khạo của tỷ phu, La Khởi cũng p