
chúng ta không thể trách chúng nó, không thể tăng thêm gánh nặng cho chúng nó. Dù sao cũng già xọm rồi, có thể sống được bao lâu thì sống.”
“Ông An này, sau này hai chúng ta không được làm ngơ nhau nữa, chuyện của An Dao tôi chân thành xin lỗi ông.”
“Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông.”
Mặc dù hai người nói chuyện bình thường nhưng giọng điệu không giấu nổi nỗi thương cảm và sự cô đơn. Lăng Bách gõ cửa phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào: “Bác An.”
Ông An Ý Phàm nằm trên giường bệnh trắng toát, ông rất gầy. Lăng Bách tới bên giường bệnh, mắt cay xè nhưng vẫn cố mỉm cười: “An Dao nhờ cháu tới thăm bác.”
Ông Vương nhận ra anh nên biết ý ra ngoài.
Ông An Ý Phàm mệt mỏi cười: “Bác không sao, chỉ là mấy hôm trước bị ngất, cũng may ông Vương sang nhà thăm bác nên đưa bác vào viện. Bây giờ bác không sao rồi.”
Lăng Bách ngồi bên giường, nắm chặt tay ông, đôi tay ấy gầy gò hơn trước rất nhiều. Anh nhìn ông lão trước mặt mình, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Anh buồn bã hỏi: “Bác nhất định không nói cho cô ấy biết sao? Cứ giấu mãi việc này liệu có công bằng với cô ấy không?”
“Bây giờ nó đang trong giai đoạn khó khăn, bác không thể làm phiền nó.”
“Lẽ nào bác còn chưa biết? Chuyện của An Dao đã dần sáng tỏ rồi, clip gốc đã được tung ra, clip của cô ấy là clip bị sửa chữa.”
“Sao?” Ông An trợn mắt, không thể tin nổi những điều mình vừa nghe, giọng run rẩy vì quá vui mừng: “Có tin tức không? Báo chí có đưa tin không?”
Đây là phòng bệnh phổ thông, ngoài hai chiếc giường ra thì chẳng có gì cả.
Lăng Bách lấy điện thoại ra, anh vào mạng tìm tin tức có liên quan đến An Dao, tìm bài báo đưa tin về clip gốc cho ông xem. Ông An Ý Phàm cầm điện thoại, ngồi dậy chăm chú đọc. Chữ trên màn hình rất nhỏ, ông đọc rất vất vả, cứ chầm chậm đọc thành tiếng: “Đường Khải lộ clip mới, nghi ngờ là clip gốc của clip đen với An Dao; clip gốc của An Dao bị lộ, nghi ngờ bị người ta hãm hại, chân tướng sự việc đợi cảnh sát điều tra xử lí; clip gốc của An Dao bất ngờ bị tung ra, An Dao trở nên vô cùng được hâm mộ, cư dân mạng ném đá tập thể Đường Khải…”, đôi tay ông run rẩy cầm điện thoại, hớn hở nói với Lăng Bách: “Cháu thấy không?” Răng ông cũng lập cập: “Con gái bác bị oan đấy.”
“Vâng, cô ấy bị oan, cháu tin rằng sau giải Kim Hoa thì mọi việc sẽ được sáng tỏ.”
“Ừ, ừ.” Ông An Ý Phàm ra sức gật đầu: “Nó thực sự bị oan mà, bị đám người khốn kiếp hãm hại. Con gái bác thực sự bị oan.”
Gương mặt tràn đầy niềm vui, ông cứ lặp đi lặp lại câu nói đó.
Lăng Bách lấy lại điện thoại, điều chỉnh chế độ xem tường thuật trực tiếp trên ti vi rồi đưa cho ông xem tường thuật buổi lễ trao giải Kim Hoa.
Màn hình rất nhỏ nhưng ông nhận ngay ra bóng hình An Dao giữa biển người. Hôm nay con gái ông mặc rất đẹp, dưới ánh đèn rực rỡ, cô cực kì thu hút sự chú ý của mọi người.
Ông run rẩy đưa tay sờ màn hình, nước mắt bỗng dưng trào ra. Ông vội vàng lau nước mắt nhưng nước mắt càng rơi lã chã. Ông nhìn Lăng Bách mỉm cười, gương mặt trắng bệch: “Bụi bay vào mắt rồi.”
Lăng Bách biết thừa nhưng vẫn hỏi: “Có cần cháu thổi giúp không?”
Ông lắc đầu, nụ cười trong nước mắt vô cùng rực rỡ: “Không thổi, bác phải nhìn con gái bác, bác phải An Dao, nó thực sự bị người ta hãm hại, đám người đó nhất định không được chết tử tế.”
Lăng Bách cũng rơm rớm nước mắt: “Vâng, cô ấy bị người ta hãm hại, nhưng mọi khổ nạn đều qua rồi, sau này cô ấy sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ ở bên bác đến già. Vì thế mong bác phải gắng lên, gắng đợi cô ấy báo hiếu bác, không nên để cô ấy nuối tiếc cả đời.”
“Dao Dao…”, ông vui vẻ gật đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi: “Bác nhất định sẽ đợi được nó, nhất định sẽ tiếp tục gắng gượng. Năm xưa một mình nuôi nó còn gắng gượng được, bây giờ bác không có lí do gì không đợi nó. Sau này nó sẽ hiếu kính với bác, nó sẽ nói ‘bố ơi ăn cơm thôi’, nó còn phải làm cho bác vui vẻ, còn dẫn bác đi du lịch khắp nơi… còn ở bên bác đến già…”
“Vâng.” Lăng Bách nén nước mắt, nghẹn ngào đáp lại.
Các bậc cha mẹ trên đời này yêu con cái của mình vô điều kiện. Vì tình yêu họ luôn nói dối để che đậy nỗi sợ hãi trong lòng, như che giấu bệnh tình, giả vờ vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng họ lúc nào cũng sợ hãi bước chân của cái chết đang lại gần.
Họ nhất định phải cố gắng khiến con cái tin rằng, cho dù không có con cái ở bên họ cũng sống rất vui vẻ. Họ lúc nào cũng nhắc nhở mình không được gây thêm phiền toái cho con cái, cố gắng nén chặt mọi nỗi đau thương và khó khăn ở trong lòng.
Đây chính là tình yêu của các bậc cha mẹ trên đời này. Có thể đã từng cãi nhau với con cái, nhưng họ luôn yêu con mình cho đến cuối cuộc đời. Anh đã làm quá nhiều việc vì cô, nhiều đến nỗi chẳng thể nào đếm được, nhiều đến nỗi xếp đầy nỗi nhớ và kí ức của cô.
Sáu giờ tối, lễ trao giải chính thức bắt đầu, các vị khách mời từ các giới đã ngồi kín hội trường rộng lớn.
Lý Thừa Trạch uể oải dựa vào thành ghế xem các màn biểu diễn trên sân khấu. Anh đưa mắt nhìn đám đông, thấy Lão Hoàng – giám đốc cũ của An Dao đang ngồi ở chỗ cũ năm ngoái. Hoàng Thịnh Vỹ ngày càng ục ịch, bên cạnh là vô số ng