
ẩy cửa đi vào, hương thơm anh quen thuộc mọi
khi lập tức xông vào mũi.
Chính là mùi hương này, mùi hương của cô, mùi hương anh vẫn luôn nhung nhớ.
Khuê Thú Chi không nhịn được hít một hơi thật sâu. Anh thật sự nhớ mùi hương này, nhớ đến cả người như muốn phát điên lên.
Suốt năm tháng lẻ ba ngày qua, từ lúc cô rời khỏi phòng cấp cứu trong bệnh viện đến nay, một tin tức cũng không có, biến mất không thấy bóng
dáng tăm hơi.
Anh không lập tức đi tìm cô, bởi vì anh cảm thấy cô đang cần một ít thời gian để tĩnh lặng suy nghĩ.
Nhưng đã qua ba ngày mà vẫn không tìm được hay nghe được liên lạc gì từ cô đến bạn bè thân thích, anh bắt đầu hối hận.
Ở Đài Loan đông đúc này mà muốn tìm một người, không khác gì mò kim
đáy bể, hơn nữa cấp trên đột nhiên giao cho anh một vụ án giết người khó giải quyết, đúng là họa vô đơn chí, làm việc đến sứt đầu mẻ trán, anh
căn bản không có thời gian đi tìm bà xã yêu mến của mình.
Cũng may, khi kiên nhẫn của anh đã đụng tới giới hạn, vụ án rốt cuộc
cũng điều tra và giải quyết xong, anh liền hao hết tâm sức vạn khổ tìm
được cô.
Chương 6.2(18+)
Cô mặc áo ngủ hở một vùng vai, đường cong trên cơ thể lượn sóng, mái
tóc xoăn nhẹ nhàng như tóc búp bê, đen bóng như tơ lụa mềm mại xõa ra
trên gối nằm, làm cho người ta ngứa ngáy tay chân, không nhịn được muốn
đưa tay sờ thử xem nó mềm mượt thế nào.
Đèn đêm dìu dịu chiếu vào khuôn mặt đang ngủ trắng nõn nà của cô, hơi thở đều đặn, chiếc chăn mỏng kéo ngang hông, áo ngủ mỏng manh cuộn sóng trên những đường nét cơ thể, ôm sát lộ ra đường cong hoàn mỹ, sự hồn
nhiên thường ngày lập tức bị thay bằng sự gợi cảm chết người. Khuê Thú
Chi cảm giác dục vọng trong người nhanh chóng dâng lên.
Nhìn cô, hô hấp của anh ngày càng trầm thấp, dồn dập, sắp không khống chế bản thân được nữa.
Anh muốn cô, muốn yêu cô, muốn ôm cô, muốn vùi mình thật sâu vào cơ
thể cô, một lần nữa cảm nhận được sự run rẩy cùng sự tồn tại của cô.
Anh cần chứng minh mãnh liệt rằng đây không phải là một giấc mơ!
Không do dự nữa, anh nhanh chóng bỏ đi tất cả trói buộc trên người, nhẹ nhàng tiến lên giường, ôm hôn cô.
Giấc mộng quấy nhiễu làm cho Vu Hàn bất giác rên khẽ một tiếng, xoay
người tìm tư thế thoải mái hơn để ngủ, nhưng cái quấy nhiễu đáng ghét
kia cũng theo sát cô như hình với bóng, làm cho cô càng khó chịu hơn.
Gần đây vì bé Tiểu Cương con nuôi của Khúc Thiến phẫu thuật nằm viện, làm cho quán ăn dưới tầng trệt của Thiến tỷ cơ hồ dựa hết vào sự chống
đỡ của một mình cô, bận đến nỗi suýt chút nữa cô đã la hét xin cứu mạng, mỗi ngày về nhà sau khi tắm xong, việc duy nhất có thể làm là lăn ra
ngủ. Ngay cả như vậy, cô vẫn có cảm giác mệt mỏi không ngủ đủ.
Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, rốt cuộc là con rùa đen chết tiệt nào đang chạy tới quấy rầy giấc ngủ của ta thế hả?
Cô mở mí mắt nặng trĩu ra, ánh mắt nặng trĩu mê man nhìn bóng đen đang che trên người cô.
Không biết có phải chưa tỉnh ngủ hay không mà sao mùi hương quen
thuộc nơi chóp mũi kia làm cô lơi lỏng cảnh giác, một chút sợ hãi cũng
không có.
"Ai đó?". Cô khàn khàn hỏi.
"Tiểu Hàn...". Bóng người kia nhẹ lẩm bẩm tên cô.
À, là anh. "Ông xã?".
"Tiểu Hàn". Tiếng than nhẹ nương theo một nụ hôn nóng bỏng, làm cho cô bất giác nhắm mi mắt nặng trĩu lại, thoải mái rên khẽ.
Cô đang nằm mơ sao? Nằm mơ rằng mình không có trốn nhà đi, hạnh phúc vẫn quanh quẩn bên người cô?
Bàn tay quen thuộc của anh vuốt ve mơn trớn từng tấc da thịt nhạy cảm của cô, mùi hương quen thuộc của anh tràn ngập nơi chóp mũi cùng môi
cô.
Anh xoa nắn hai nụ hoa đầy đặn màu hồng phấn trước ngực cô, đùa giỡn
nơi nhạy cảm giữa hai chân cô, làm cho cô không tự chủ được yêu kiều kêu lên thành tiếng, cong người áp sát vào anh.
Trời ạ, cô nhớ cảm giác được ở cùng một chỗ với anh, được hợp làm một với anh...
"Ah...". Cảm giác ngập tràn đột ngột làm cô không nhịn được kêu lên.
Ah, cô thật đang mơ sao? Cảm giác ngập tràn này, đụng chạm này vừa chân thật vừa khó nhịn...
Cô với tay ôm chặt lấy anh, rên rỉ càng lúc càng dâng cao, cảm giác kích tình khó mà nhịn được.
Trời ạ, cô sắp không thở được nữa, thật chỉ là một giấc mơ thôi sao?
"Đủ rồi...". Cô không nhịn được rên rỉ cầu xin tha thứ, nhưng những
va chạm mãnh liệt trong cơ thể vẫn không dừng, ngược lại càng lúc càng
mạnh mẽ hơn.
A, trời a —
Một cảm giác trời đất quay cuồng bỗng nhiên chiếm lấy cô, làm cho cô
nhịn không được cong người thét lớn, thân thể mềm mại từ căng thẳng đột
nhiên xụi lơ, run rẩy kịch liệt tiến thẳng đến cao trào.
Tim điên cuồng đập cuối cùng cũng khôi phục lại tần số bình thường,
tiếng thở dốc dồn dập cũng chậm lại. Vu Hàn cảm giác toàn thân trống
rỗng vô lực, thật giống như mới vừa cùng người khác ân ái cuồng dã.
Thân thể mỏi mệt, ngược lại đầu óc bỗng tỉnh táo. Cô mở mắt ra, quay
đầu nhìn đồng hồ báo thức, muốn biết hiện tại đã mấy giờ rồi, nhưng lại
bị khuôn mặt trước mắt dọa đến đột ngột từ trên giường nhảy dựng lên.
"Anh— sao anh lại ở đây?". Cô hai mắt mở thao láo trừng trừng nhìn anh, kinh ngạc kêu lên.
"Bởi vì em ở đây chứ sao". Khuê