
chán tôi rồi thì mau ly hôn đi
chứ đừng biến tôi thành trò cười. Đây đâu phải là chuyện một đại gia như anh
nên làm. Anh không kiểm điểm lại hành vi của mình thì thôi, anh có tư cách gì
mà lên mặt nói tôi không có học thức?
Mặt anh ta sầm xuống, tôi cũng chẳng chịu kém phần,
trợn mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta. Bộ dạng của tôi lúc đó chắc chắn là rất
đáng sợ, mắt trợn ngược, lông mày nhíu lại, viền mắt vẫn còn dính mascara đen
sì, trông như là vừa từ lò than đi ra.
Nhìn nhau được vài giây anh ta không chịu được nữa
liền quay người đi ra ngoài phòng khách.
Tôi chẳng buồn đếm xỉa đến anh ta, tắm rửa xong liền
đi thẳng vào phòng ngủ. Những câu nói chuẩn bị từ trước giờ đã quên béng mất.
Nhưng mà nói cho cùng thì với thái độ này của anh ta thì còn gì mà nói?
Lúc tôi chuẩn bị ngủ thì anh ta vào phòng, vùi đầu vào
trong tủ quần áo lục lọi cái gì đó, chẳng hiểu anh ta tìm cái gì mà cứ ầm ầm cả
lên, chẳng buồn để ý đến việc tôi đang ngủ. Tìm kiếm một lúc, anh ta liền đẩy
đẩy người tôi, lạnh nhạt hỏi:
- Cái áo sơ mi bố tặng tôi để đâu rồi?
Cái áo anh ta nói đến là cái áo sơ mi hàng hiệu của Ý,
bố anh ta đã tặng cho anh ta hôm sinh nhật, hơn 5.000 tệ. Lúc đó anh ta luôn
miệng dặn dò tôi phải giặt nó bằng tay.
Anh ta ngồi ngây ra mất vài giây rồi lại tiếp tục tìm.
Đột nhiên anh ta lao ra ngoài như một mũi tên bắn. Sau đó thì tôi nghe thấy một
tiếng rầm rất to, đó là tiếng anh ta đạp cửa phòng ngủ.
- Mạc Y Y, cô ngồi dậy ngay cho tôi!
Tôi bị cú đẩy của anh ta làm cho đau điếng, đang định
nổi cơn thì đã nhìn thấy cái áo vẫn còn nhỏ nước tí tách trên tay anh ta. Cái
áo đó… ai dà, trời ơi, đã bị nhuộm màu lem luốc đến độ không còn nhận ra, chỗ
thì đen, chỗ thì trắng, nó đang tố cáo nỗi bất hạnh của mình với chủ nhân của
nó. Anh ta nhìn tôi, lửa bốc hừng hực ở trên đầu. Chết tiệt! Tôi đột nhiên nhớ
ra, hôm qua tôi và Tề Tề đi dạo phố nên tôi chẳng kịp phân loại quần áo mà tống
hết cả vào ngâm trong máy giặt.
- Ai bảo anh để lẫn hết quần áo bẩn vào với nhau cơ! –
Tôi chẳng cần biết phải trái, lẩm bẩm nói.
Lâm Tiểu Vĩ chắc là đang tức tới mức nghẹn họng, không
nói được lời nào liền cầm cái áo đi ra ngoài. Tôi ngồi ở trên giường, nghĩ
thầm: Làm thế nào đây? Phải làm thế nào để xin lỗi đây?
Đi đến trước cửa phòng vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng
anh ta đang gọi điện cho mẹ, hỏi cách làm thế nào để tẩy sạch vết ố trên áo.
Tim tôi chợt thót lại. Quả nhiên anh ta vừa dứt lời thì điện thoại của tôi đổ
chuông, “lão phật gia” gọi tới.
- Muộn thế này rồi sao Tiểu Vĩ vẫn còn tự giặt quần
áo? Cô là vợ cái kiểu gì thế hả? Từ nhỏ đến lớn tôi chẳng nỡ lòng để nó phải tự
giặt đồ, thế mà sao giờ lấy cô về lại ra nông nỗi này hả? Mạc Y Y, cô chớ có
thấy Tiểu Vĩ nhà tôi dễ bắt nạt mà được nước làm càn. Tôi nói cho cô biết, Tiểu
Vĩ lấy phải cô chẳng được hưởng một ngày hạnh phúc! – Bà ta bô lô ba la một
tràng dài, chẳng khác gì đang đốt pháo bên tai tôi.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, chỉ vào mặt Lâm Tiểu Vĩ mà
chửi:
- Anh là đàn ông cái kiểu gì thế hả? Có chút chuyện
cỏn con mà cũng mách với mẹ?
- Tôi mách mẹ? Tôi mách mẹ là cô làm cái áo sơ mi của
tôi thành ra loang lổ thế này á? Cô tưởng rằng ai cũng tiểu nhân như cô à?
- Tôi làm sao mà tiểu nhân? Anh là quân tử sao chẳng
thấy anh rộng lượng chút nào thế hả? Chẳng phải chỉ có mỗi cái áo thôi sao?
Cùng lắm mai tôi mua đền anh một cái là được chứ gì? Có gì ghê gớm đâu? Anh
thấy mẹ anh có thành kiến với tôi nên rắp tâm muốn để bà ấy giáo huấn tôi. Ai
là tiểu nhân, ai lòng dạ đen tối hả?
- Mua một cái khác? Cô nói hay nhỉ? Cô tưởng là tiền
từ trên trời rơi xuống chắc? Mẹ tôi có nói cô vài câu thì đã sao? Không có mẹ
tôi cô được sống như thế này à? Dám nói xe hơi, nhà cửa đều là của cô làm ra
không? Không có bà ấy, cô có được mặc những bộ đồ hàng hiệu không? Bà ấy bỏ
thuốc độc vào bát cơm của cô hay sao mà cô nghịch mắt với bà ấy đến thê? Cô
nhìn ai cũng nghịch mắt, cũng khinh thường, thế thì cô còn vào nhà tôi làm cái
gì? Tìm cái máy rút tiền chứ gì? Chỉ e người có động cơ chính là cô đấy! –Lâm
Tiểu Vĩ ném cái áo xuống chậu, nước tắm bắn tung tóe ra ngoài.
Những câu này giống như một con dao xuyên vào tim tôi,
lòng tự tôn mãnh liệt của tôi khiến cho tôi không thể kiềm chế được bản thân
mình nữa. Tôi chỉ vào mặt anh ta nói:
- Anh tưởng rằng nhà anh là hoàng cung chắc? Tôi nói
cho anh hay, Mạc Y Y này không lấy anh cũng vẫn có nhà, có xe đàng hoàng. Anh
tưởng tôi là đũa mốc chòi mâm son à? Hồi đó là đứa nào lỳ mặt đòi phải lấy tôi,
giờ đã qua khoảng thời gian mới mẻ rồi, muốn đổi con khác rồi phải không? Được
thôi, hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, anh chưa nghĩ đến cũng được, ly…
- Tôi càng nói càng tức, vung chân đá tung cái chậu giặt, chiếc áp ngâm xà
phòng bay vèo ra đất.
Anh ta chỉ vào cái chậu dưới đất, giận dữ nói:
- Nhặt lên cho tôi!
- Không nhặt! Tôi…
“Bốp!” Một bàn tay đầy bọt xà phòng giáng vào mặt tôi
nhanh như chớp. Tôi như nhìn thấy một đám ong vò vẽ đang bay quanh đầu mình,
tai ù ù, mặt bỏng rát, đau đớn