
“Xin hỏi, vị tiểu thư kia đi đâu rồi?”
Sam Sam giật nhẹ tay áo
Phong Đằng, “Nguyệt muốn mua giày.”
Quẹt thẻ xong, Phong Đằng
cầm theo túi giấy đi trước, Sam Sam theo sau, nhịn không được hỏi: “Chúng ta đi
đâu?”
Phong Đằng không trả lời,
Sam Sam đành phải yên lặng đi theo, đi được 1 quãng thì liền bị ai đó kéo vào 1
góc đường không một bóng người.
“Tốt lắm, em có gì muốn
nói với anh thì nói đi.” Giọng nói Phong Đằng trở nên ôn nhu.
Góc đường sáng sủa lẳng
lặng, hoàn toàn không có âm thanh huyên náo của trung tâm thương mại. Một lát
sau, Sam Sam thấp giọng nói: “Lần này cám ơn anh đã giúp đỡ!”
“Cái em muốn nói là điều
này?”
Nhìn anh mất kiên nhẫn,
Sam Sam vội nói: “Không phải, em, em muốn nói, xin lỗi.”
Phong Đằng lặng người.
Sam Sam nói tiếp: “Em
chưa từng nghĩ sẽ chia tay anh, với lại em cũng không hề nghĩ sau này sẽ chia
tay. Em không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói cho cả nhà nghe, hay để đồng
nghiệp biết, bởi vì từ đáy lòng em luôn cảm thấy chúng ta có lẽ sẽ không quen
nhau lâu. Em với anh chênh lệch quá lớn. Em sợ khi nghe người khác nói em không
xứng với anh. Cho nên chỉ biết trốn tránh mà thôi.”
“Xem ra 2 ngày nay em suy
nghĩ rất nhiều.” Phong Đằng chăm chú nhìn cô, giọng nói có lành lạnh, “Vậy em
định làm gì bây giờ? Tiết Sam Sam, sự chênh lệch giữa chúng ta vẫn tồn tại.”
Sam Sam nhìn anh, bộ dạng
kiên định, nắm tay anh rồi nói: “Cho nên kì này em nhất định phải thi đậu CPA!”
Phong Đằng bất động, hoài
nghi lỗ tai mình nghe lộn, anh chậm rãi lặp lại 3 chữ cái tiếng anh: “CPA?”
“Phải, là lớp kế toán
viên cao cấp.” Sam Sam nặng nề gật đầu, “Trước khi em nói thi cái này chỉ là
đùa, nhưng lần này là thật. Mai mốt em sẽ thi luôn kế toán viên cao cấp quốc
tế!”
“Tốt lắm. Tiết Sam
Sam, cho anh 1 lời giải thích đề tài của chúng ta hiện nay sao lại là chức vụ
của em?”
“Không, không được sao?”
Sam Sam lắp bắp giải thích, “Em nghĩ như vậy vì anh thực rất tài giỏi, em phải
cố gắng thật nhiều. Tuy gia thế chúng ta chênh lệch, không thể thay đổi được,
trách thì trách chúng ta đầu thai không đúng nhà. Cho nên em phải cố gắng vươn
lên trong sự nghiệp. CPA,là khóa kế toán viên cao cấp, em mà có bằng đó rồi thì
khoảng cách giữa chúng ta sẽ rút ngắn. Em sẽ cố gắng hết mình.”
Phong Đằng nhìn vào mắt
Sam Sam, lúc đầu có chút tức giận nhưng cơn giận đó nháy mắt đã tan biến. Anh
nhớ Phong Nguyệt từng hỏi anh, vì sao thích Sam Sam.
Có lẽ ngay từ đầu không
phải thích.
Mà là thấy cô thú vị, nhu
thuận, làn da trắng nõn làm anh muốn nựng, ở bên cạnh cô rất thoải mái. Anh đã
từng gặp người đẹp hơn cô, trí thức, danh môn khuê tú, nhưng anh chẳng hề động
lòng. Anh nghĩ mình sẽ không động lòng với ai cả, nhưng từ khi gặp cô và cho
tới thời khắc này, anh biết rõ anh không còn đường lui nữa. Thế thì cứ tiến lên
đi !
Anh bước đi chậm rãi, đem
cô ôm vào lòng. Vì thế, những giây tiếp theo, Sam Sam bị 1 vòng tay rắn chắc ôm
chặt cứng. Sam Sam sửng sốt một chút, sau đó vòng tay ôm lung anh.
“Kỳ thật em cũng đã quyết
định 1 chuyện.” Một lát sau Sam Sam ở trong lòng anh nói.
“Chuyện gì?”
“Ngày mai em sẽ nói anh
nghe.”
Ngày hôm sau giờ cơm
trưa, đồng nghiệp hỏi Sam Sam: “Đi căn tin ăn không Sam Sam?”
Sam Sam lắc đầu: “Các bạn
đi đi, mình đi chỗ khác ăn.”
“Đi đâu?” Vị đồng nghiệp
thuận miệng hỏi
“Phòng của Phong Đằng.”
Sam Sam thản nhiên trả lời.
Nhóm đồng nghiệp: “…………”
Nhóm đồng nghiệp khiếp sợ
1 phen, Sam Sam cầm cặp lồng cơm lên lầu 22, Linda vẫn đang làm việc, Sam Sam
tiến lên hỏi: “Linda, Phong Đằng ở trong văn phòng sao?”
Linda có chút do dự, Tiết
Sam Sam đã lâu không lên đây, sao tự nhiên hôm nay lại lên chứ?
Trợ lý Phương vừa vặn đi
ra, thấy Tiết Sam Sam liền ân cần hỏi thăm bệnh tình của ông nội Tiết. Thấy
thái độ của trợ lý Phương như thế và còn nghe lỏm được cuộc nói chuyện, Linda
đã hiểu rõ mọi chuyện, một bên cô thầm trách trợ lý Phương sao không báo cho
mình biết, một bên tha thiết nói: “Cô muốn tôi thông truyền không?”
Sam Sam khéo léo từ chối:
“Tôi tự đi tìm anh ấy.”
Sam Sam đi đến phòng
Phong Đằng, gõ cửa.
“Vào đi.”
Sam Sam mở cửa,nhưng
không có đi vào, ôm cặp lồng cơm đứng ở cửa hỏi: “Em có thể tới đây ăn
cơm không?”
Anh
đang coi văn kiện thì ngẩng lên đầy vẻ kinh ngạc nhìn cô, anh mỉm cười, buông
cây bút trong tay, “Hoan nghênh em đến.”
Tin Tiết Sam Sam lên lầu
ăn cơm cùng Phong Đằng loan ra khắp tòa cao ốc, tất cả nhân viên đều kích động
không hiểu. Đương nhiên, những lời đồn đãi trước đó cũng được đem ra bàn tán,
gì mà nối lại tình xưa, quanh đi quẩn lại cũng quay về với nhau…. Nhưng mà,
điều mà mọi người đang rất rất quan tâm không phải là họ nối lại tình xưa, mà
là – Tiết Sam Sam mỗi ngày ở trong phòng Đại Boss rất lâu, rốt cuộc là họ làm
gì trong đó?
Vô số người chứng kiến
Tiết Sam Sam mỗi ngày đều tinh thần phấn chấn đi lên lầu, mà lúc về thì lại ủ
rũ, hai mắt mơ màng, bộ dạng thất thần. Ai nha, thật ra là có chuyện gì chứ?
Aiz, có một Đại Boss dồi
dào tinh thần và sức lực như vậy là một phúc phần của nhân v