
ới.” Phong Nguyệt cúp điện thoại, nhìn đồng hồ “Ai nha, đứng đây chờ chi, hay
là chúng ta đi dạo nữa đi !”
Ba người lại đi vòng vòng
trong trung tâm.
Phong Nguyệt nhắm trúng 1
đôi giày trong cửa hàng, mà hiện tại lại không có cỡ của cô, nhân viên phải
chạy tới kho hàng lầu 5 để lấy. Phong Nguyệt nhàn rỗi không việc gì làm, tùy
tiện đi dạo ngắm nghía quần áo. Ánh mắt cô bỗng nhiên sáng ngời: “Sam Sam, đến
thử xem, đôi này rất hợp với cô.” Sam Sam biết Phong Đằng sắp tới mà tâm thần
bất an, Phong Nguyệt đem qua cho Sam Sam thử, thế nhưng quên nhìn cỡ giày, 1
lực mang vào chân Sam Sam…. Tốt lắm, cởi ra không được!
Sam Sam cả người choáng
váng, lúc này mới nhìn xem cỡ giày, nhỏ hơn cỡ chân cô 2 số. Cô, cô, sao cô lại
mang vào được?
Phong Nguyệt dùng sức cởi
đôi giày ra, lau lau trán rồi nói: “Không được rồi, tôi tháo ra không được, hay
là chờ nhân viên cửa hàng quay lại đi.”
Đợi 1 lúc mà nhân viên
cửa hàng cũng chưa quay lại, lúc nãy Phong Đằng đã gọi điện thoại thúc giục.
Phong Nguyệt cầm di động nói: “Anh, tụi em chưa xuống được, anh ở bãi đậu xe
chờ tí nhé.”
Nguyên Lệ Trữ vẻ mặt chế
giễu đề nghị: “Chúng ta chắc còn ở lại đây lâu, ở bãi đậu xe không khí ngột
ngạt lắm, kêu anh Phong lên đây luôn đi.”
Phong Nguyệt ngẫm lại
thấy Lệ Trữ nói cũng đúng, Sam Sam định mở miệng ngăn cản, lời chưa nói thì đã
nghe Phong Nguyệt oang oáng trên điện thoại: “Anh, nếu anh không anh lên đây
đi, tụi em đang ở lầu 1 cửa hàng giày dép XX.”
Nguyên Lệ Trữ trong lòng
cực kỳ đắc ý.
Phong Nguyệt thì không
thấy gì cả, nhưng Lệ Trữ mẫn cảm nhận ra Tiết Sam Sam không hề xứng đôi với
Phong Đằng. Lúc ở nông trại, cô nhìn sơ cũng biết anh và Tiết Sam Sam có vấn
đề. Hơn nữa, theo như cô biết, lúc ông nội Tiết Sam Sam nằm viện, anh cũng chưa
tới thăm bao giờ. Cô luôn cảm thấy Tiết Sam Sam rất chướng mắt, đinh ninh anh
ghét bỏ Tiết Sam Sam hơn phân nữa là do đại gia đình rắc rối của Sam Sam làm
cho anh chịu không nổi. Nếu Phong Đằng đã chán ghét Sam Sam, nếu thấy bộ dáng
chật vật của cô bây giờ, khẳng định cô nhất định chẳng còn cơ hội nào cả.
Không tháo giày ra được
là chuyện nhỏ, nhưng cũng đủ chật vật, nếu Phong Đằng không còn mặn mà gì với
Tiết Sam Sam, ác cảm ngày càng chồng chất, chắc chắn Phong Đằng sẽ càng ghét bỏ
Sam Sam !
Nghĩ đến đây, Nguyên Lệ
Trự quả thực mong chờ Phong Đằng xuất hiện.
Sam Sam liếc nhìn Nguyên
Lệ Trữ 1 cái, không nói gì cả, chỉ cúi đầu nhìn nhìn giày của mình. Cô luôn ngơ
ngơ ngác ngác, nhưng ở cùng Phong Đằng 1thời gian, đối với mấy chuyện của Phong
Đằng cô cũng biết đôi chút. Cô cảm thấy trong vẻ thờ ơ của Nguyên Lệ Trữ che
dấu vẻ gì đó ác ý. Nhưng thế thì sao? Vấn đề giữa cô và Phong Đằng chưa bao giờ
là vì người khác.
Phong Đằng bộ dạng mất
kiên nhẫn xuất hiện ở cửa, Phong Nguyệt liền ngoắc anh vô: “Anh, ở đây nè.”
Phong Đằng đi về phía họ,
ánh mắt ngừng lại ở Sam Sam, không kiên nhẫn hỏi: “Sao lại lâu vậy?”
Phong Nguyệt thoáng nhìn
Sam Sam, ấp úng nói: “Ách, nhân viên cửa hàng đang đi lấy giày, tụi em đang
đợi.”
Sam Sam rầu rĩ nói: “Em
thử giày, kết quả tháo ra không được, đang chờ nhân viên cửa hàng quay lại để
tháo ra.”
Phong Đằng nhìn cô, Sam
Sam nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt u sầu ủ rủ….Phong Đằng “hừ” 1 tiếng đi về
phía Sam Sam.
Nguyên Lệ Trữ tim đập
thình thịch, mở to 2 mắt chờ xem kịch vui……… Ai ngờ Phong Đằng đi đến trước mặt
Sam Sam, bỗng nhiên một bên gối quỳ xuống, một tay đỡ chân cô, tay kia dùng
chút sức từ từ tháo giày ra.
Nguyên Lệ Trữ ngây người.
Phong Nguyệt khiếp sợ
trợn tròn 2 mắt nhìn…. Trời a! Anh cô dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ giúp Sam
Sam tháo giày ! Không, không, điều trọng điểm là tư thế cởi giày rất giống như
đang cầu hôn ! Ai nha nha, nhưng mà cầu hôn ở cửa hàng bách hóa thật không lãng
mạn….. Phong Nguyệt tâm trí nháy mắt đã bay tận phương trời nao….. Sam Sam đang
cúi đầu cũng ngẩng lên, giật mình nhìn vai bờ vai rộng lớn của anh. Bộ vest
thẳng tắp của anh nhăn lại vì cái tư thế này, tay anh ấm áp rất có lực dừng lại
nơi chân cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh,
cảm giác như anh muốn đứng lên, bất chấp chân không mang giày, vội vươn tay ôm
lấy cổ anh, nhỏ giọng nói: “Anh còn giận em sao?”
Phong Đằng nhíu mày nói:
“Buông tay, mang giày vô.”
Sam Sam không nghe anh
vẫn bướng bỉnh ôm lấy anh. Phong Đằng bất động trong giây lát, sau đó ôm lấy eo
cô, “Em xác định muốn ở đây cùng anh nói chuyện?”
Sam Sam lại cúi đầu lần
nữa, Phong Đằng lấy chìa khóa xe ném cho Phong Nguyệt: “Tự em lái xe về đi.”
Phong Nguyệt nhận chìa
khóa rồi “ừh ừh” 2 tiếng, sau đó kéo Nguyên Lệ Trữ không cam lòng, hồn phiêu
phách tan đi ra khỏi cửa hàng, ngay cả đôi giày định mua Phong Nguyệt cũng
chẳng nhớ tới.
Trong cửa hàng chỉ còn 2
người bọn họ, Phong Đằng cúi đầu nhìn cô, “Hiện tại em mang giày vô được chưa?”
Sam Sam mặt đỏ bừng bừng,
thì ra cô đang đứng trên chân của anh, cô vội vàng buông ra, dựa người vào anh
để mang giày. Nhân viên cửa hàng lúc này đã quay lại, thấy trong tiệm chỉ còn
lại 1 nam 1 nữ, vẻ mặt cầu xin hỏi: