
ì vậy Sam Sam vô cùng thông minh nghĩ một cách hay—— sau
này tăng ca sẽ không quét thẻ tăng ca, không nhận tiền tăng ca, như thế là được
rồi.
Linda thấy Sam Sam cầm
túi giấy đi ra, cười nói: “Cô Tiết, quả nhiên là tặng cho cô.”
Cô ấy nói có chút giành
công: “Nhãn hiệu này là tôi giới thiệu cho chủ tịch, lần trước chẳng phải cô
nói mùa đông da cô rất khô, thậm chí còn bong da sao? Dùng cái này rất hiệu
quả.”
Sam Sam nhớ ra rồi, có
một lần cô lên lầu, đã từng hỏi Linda và A May – những phụ nữ thời trang chỉ
giáo vấn đề này, ngờ đâu……
“Linda.” Sam Sam nhớ ra
điều gì đó, vội vã hỏi: “Hai bộ sản phẩm trang điểm này bao tiền vậy?”
Linda nhíu mày, cảm thấy
cô này thực là không phóng khoáng, đàn ông tặng quà chỉ cần nhận là được, còn
hỏi giá cả, thật là thô thiển, nhưng chỉ cười rồi nói con số.
“……”
Nghe xong giá cả, Sam Sam
chỉ có một suy nghĩ, hãy để gió cuốn cô đi, cuốn đi……Mà đắt như thế, cô phải
tăng ca bao lâu đây!
Sam Sam chán nản, thất
vọng toàn tập, lẩm bẩm nói: “Linda, cô không thể giới thiệu hãng nào rẻ hơn
chút sao?”
Sau đó dưới ánh mắt kinh
ngạc không thể lý giải nổi của mọi người, Sam Sam trong trạng thái hồn rời khỏi
xác mà bay xuống tầng dưới.
Trong trạng thái hồn lìa
khỏi xác cho đến khi qua buổi chiều, Sam Sam lại ngồi trên giường ngây người ra
nhìn hai hộp dưỡng da. Boss đại nhân không hổ là nhà đại tư bản, dùng thủ pháp
chi tiền hào phóng sao mà thành thục đến như vậy.
Aii… ~~
Sam Sam mở cái hộp xinh
đẹp, định thử chút, suy cho cùng đây là tiền tăng ca N năm sau này của cô đổi
lại, không thể để hết hạn. Nhưng lấy ra những cái lọ này, Sam Sam không còn lời
gì để nói.
Trên những cái lọ này
viết gì thế nhỉ?
Tuy rằng biết mặt từng
chữ cái, nhưng khi kết hợp với nhau thì quả thực không nhận ra, hình như là
tiếng Pháp?
Sam Sam tối sầm mặt.
Vứt hộp sang một bên, Sam
Sam nằm lên giường nhìn lên trần nhà, sau đó lại dậy, tìm giấy bút chép y
nguyên những chữ cái trên lọ, định ngày mai hỏi các đồng nghiệp ở văn phòng.
Cách ngày đi làm, Sam Sam
hỏi hai đồng nghiệp khá am hiểu lĩnh vực này, kết quả họ đều không biết. Xem ra
chỉ có thể hỏi Linda rồi, nhãn hiệu là cô ấy giới thiệu, có lẽ cô ấy biết.
Rất nhanh lại đến giờ ăn
cơm, Sam Sam vô cùng buồn rầu lên tầng trên.
Buồn rầu bởi vì trong
lòng Sam Sam rất mâu thuẫn. Có câu: vô công không hưởng lộc, cô ăn đã ăn rồi,
cầm đã cầm rồi, lại cự tuyệt giúp người ta, dường như rất tiểu nhân, rất vong
ơn bội nghĩa, nhưng nếu không từ chối, sau này vẫn phải tiếp tục ăn, nói không
chừng vẫn phải tiếp tục cầm, lặp đi lặp lại, há không phải muốn từ nhân viên
gắp rau chuyển thành công nhân nô lệ rồi ư?
Công nhân nô lệ…… Sam Sam
giật mình một cái, toàn thân lạnh buốt —— không được, không được, như thế
vĩnh viễn không có ngày thoát ra! Thà làm tiểu nhân, cũng không thể làm công
nhân nô lệ.
Cái trước là vấn đề nhân
cách, cái sau lại là vấn đề đời người.
Sam sam lại hạ quyết tâm
một lần nữa.
Nhưng vừa vào văn phòng,
Sam Sam liền phát hiện ra tâm trạng của chủ tịch tuyệt đối không thể gọi là vui
vẻ. Cũng đúng, boss đói bụng thì tâm trạng đều không tốt, thậm chí là hung dữ,
nếu có vuốt râu hùm không bằng đợi boss ăn no rồi nói.
Sam Sam tự giác ngồi
xuống bắt đầu gắp rau, gắp xong lại cung kính mời boss qua ăn cơm, sau đó vừa
ăn vừa len lén quan sát, hừ, quả nhiên nét mặt boss càng lúc càng ôn hòa.
Thế là ăn xong, Sam Sam
cuối cùng cũng có dũng khí mở miệng. “Chủ tịch, công việc gắp rau sau này tôi không
làm có được không?” Thấy Phong Đằng nhíu mày , Sam Sam vội vàng tìm kẻ chết
thay: “Có thể để trợ lý Phương làm.”
Trợ lý Phương, tôi xin
lỗi ……
“A, không đúng, để A May
làm!” Sam Sam đột nhiên nhớ ra cách vẹn cả đôi đường. Đây không phải là cô hãm
hại bạn, là tự A May nói. Lần trước đi dạo, A May nói chuyện này cô ấy cầu mà
không được, còn nói nếu cô không muốn thì để cô ấy làm.
“Năng lực A May rất tốt,
vừa tỉ mỉ vừa dịu dàng, hơn nữa lại cùng một tầng có thể dễ dàng gọi đến gọi
đi.” Sam Sam lắp bắp đếm kỹ ưu điểm của A May.
Phong Đằng chớp mắt:
“Giúp tôi gắp rau, cô cho thành công việc ư?”
Không thì thành cái gì?
Sam Sam rất muốn hỏi lại như vậy, tiếc là dũng khí của cô đã hết, không có gan
mở miệng. Nét mặt của chủ tịch bây giờ còn đáng sợ hơn cả lúc đói bụng vừa nãy.
“Đã không muốn làm công
việc này, thì đừng cho rằng đây là công việc”
“Hả?” Vậy rốt cục là làm
hay không làm? Lời của chủ tịch sao mà sâu sắc đến vậy, không thể đưa nhanh cho
đáp án dễ chịu à? Sam Sam sắp bị anh ta quay chóng mặt rồi.
“Cô nói A May học
lực giỏi, năng lực tốt……”
Ơ, có cơ hội xoay chuyển
ư? Sam Sam ra sức tiến cử một cách vui vẻ: “A May là thạc sỹ.”
“Vì thế để cô ấy làm việc
này là lãng phí nhân tài.” Phong Đằng lạnh nhạt nói: “Cô làm là đúng nhất.”
= =
Không đồng ý thì không
đồng ý, chủ tịch đại nhân sao phải công kích cá nhân, Sam Sam buồn rầu.
Nhìn dáng vẻ dám phẫn nộ
nhưng không dám nói của cô, tâm trạng Phong Đằng lấy lại được một chút, đổi chủ
đề nói chuyện: “Đồ hôm qua cho cô có dùng được kh