
à con nhà giàu có như cô từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng ăn quán vỉa hè bao giờ cả. Ngay cả khi còn bé cô thích ăn mứt quả cũng đều là do mẹ cô tự tay mình làm. Vì vậy mà sắc mặt càng thêm khó coi, tỏ ra không thích nói: "Cám ơn anh, hay là chúng ta tìm một quán khác tốt hơn chút đi, chứ em thấy món đó không hợp vệ sinh lắm."
Trần Hiểu Sắt xua tay lia lịa: "Hợp vệ sinh, hợp vệ sinh lắm mà, mấy người đẩy xe bán hàng, từ sáng sớm mới dọn quầy là người ta đã tắm rửa sạch sẽ từ chân lên tới đầu rồi mà."
"Đúng rồi!" Liên Hạo Đông cũng hùa theo đáp.
Liên Hạo Đông nghĩ nếu để Trương Thiếu Vân đi ra ngoài trong bộ dạng này thật rất khó coi, liền đi lại tủ lấy ra một bộ quần áo vẫn còn tem đưa cho Trương Thiếu Vân nói: "Thay đồ xong rồi hẵng đi, người cô bẩn hết rồi." Chiều cao lẫn dáng người Trần Hiểu Sắt cũng ngang ngửa với Trương Thiếu Vân, chắc kích cỡ cũng vừa.
Trần Hiểu Sắt tinh mắt nhìn thấy bộ đồ mới đó thuộc nhãn hiệu Armani, chắc là định mua tặng cho mình đây, nhưng bây giờ lại đem tặng cho Trương Thiếu Vân.
Trương Thiếu Vân hơi sững sờ nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười nhận lấy.
Liên Hạo Đông giải thích cho có: "À, bộ đồ này được chủ cửa hàng tặng, tôi giữ lại cũng đâu có mặc, cô cứ lấy mặt đi."
Hai tay Trần Hiểu Sắt xiết chặt, anh ta làm hư mấy bộ váy của mình, chờ mãi mới chờ được tới ngày nhận bồi thường, thế nhưng anh ta lại qua tay tặng cho người khác, thiệt là đau lòng mà.
Trương Thiếu Vân cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh thay, Phi Hồ nhỏm dậy tính đi theo, nhưng bị tiếng quát của Trần Hiểu Sắt ngăn lại: "Mi đứng lại đó cho ta, khi nãy chị đây đã nói với mi thế nào hả? Mi không được phép có ý đồ với phụ nữ nữa!"
Phi Hồ quay lại liếc Trần Hiểu Sắt, sau đó lững thững quay về đặt mông ngồi lại chỗ cũ: ‘Cô hai à, tôi chỉ muốn bảo vệ giúp cô đi giám sát người xấu cũng không được sao?’
Liên Hạo Đông ngồi xuống ghế sofa, duỗi chân nhấc Miêu Miêu lên đặt vào lòng rồi nói với Trần Hiểu Sắt: "Giúp anh quét dọn vệ sinh chỗ này đi!"
Trần Hiểu Sắt bơ luôn không thèm đếm xỉa, dựa vào đâu bắt mình phải dọn vệ sinh cho anh ta? Liên Hạo Đông ngoắt tay bảo cô xích lại đây, Trần Hiểu Sắt cũng nghe lời đưa tai lại gần. Liên Hạo Đông nhỏ giọng nói: "Chổ này bẩn quá anh không thể ở được, nếu em không giúp anh dọn dẹp, vậy thì tối nay anh đành sang chổ em ngủ rồi."
“....”
Thấy Trương Thiếu Vân bước ra hai mắt Trần Hiểu Sắt tỏa sáng! Thì là là chiếc váy thiên nga trễ ngực màu vàng nhạt, nhìn đơn giản nhưng rất sang trọng, mắt chọn đồ của Liên Hạo Đông cũng chuẩn phết nhỉ. Trần Hiểu Sắt mang theo một bụng dấm chua đi quanh Trương Thiếu Vân vài vòng, còn mở lời khen ngợi: "Oa! Đẹp quá! Cô Trương, cô thật xinh đẹp!"
Liên Hạo Đông vẫn bày ra bộ mặt than, chỉ nhìn thoáng qua Trương Thiếu Vân sau đó lại tiếp tục cùng Miêu Miêu đùa nghịch với Phi Hổ.
Trương Thiếu Vân thấy Liên Hạo Đông không ngó ngàng gì tới mình, chỉ biết lúng túng đứng đó, bước tới không được mà ở lại cũng không xong.
Trần Hiểu Sắt rất tế nhị hiểu chuyện đi tới nói với Trương Thiếu Vân: "Cô Trương, hay là cùng đi ăn quán vỉa hè với chúng tôi nhé, chỗ đó cũng không xa lắm, một nơi khá yên tĩnh nhưng vì gần đây mưa nhiều nên không tiện lái xe, chúng ta đi bộ mới dễ dàng đi qua những chổ có nước, đi qua bốn lần như vậy là đến rồi. Chổ đó làm đậu hủ thúi chiên dầu rất thơm, đậu hủ họ dùng là loại đậu Bạch Mao(*) chỉ có 2cm thôi, mềm mượt như lông chuột đồng vậy đó." (*lông trắng)
Liên Hạo Đông nghe vậy liền sửa lại cho đúng: "Cái gì mà chuột đồng? Là chuột chết mới đúng."
Trần Hiểu Sắt vội vàng gật đầu nói: "Đúng, đúng, là loại chuột chết mà hay sình lên ở mấy rãnh nước cống ấy, nhưng mấy loại ở cống nước thì quá ghê rồi, vì lũ chuột ở đó đã chương sình lên thành giòi và ruồi xanh, còn đậu hủ này chỉ hơi có mùi thúi thúi chút xíu thôi. Đừng thấy cái đậu hũ đó mịn màng mà lầm, thật ra thì nó không hề được chiên nấu bằng dầu thường đâu, mà dùng một loại dầu ăn vào rồi sẽ béo mập ra vì ba ngày không đi ‘ị’ được, bị chứng táo bón như da con cóc ấy. Thật ra cũng không tới nỗi như con cóc đâu vì trên lưng cóc cũng không có sần sùi ghê tởm như vậy! Cô thấy đúng không? Cô phải suy nghĩ cho thật kỹ? Con cóc, quạc quạc…. con cóc...." Trần Hiểu Sắt chu miệng kêu quạc quạc cho giống loài cóc.
Miêu Miêu ở bên cạnh khoái chí cười to ha hả.
Trương Thiếu Vân vội bụm miệng như muốn ói, khoát khoát tay nói: "Hạo Đông, cám ơn, tối nay em còn có việc, hai người đi ăn đi." Cô bụm miệng tông cửa chạy ra ngoài, cũng không kịp nói tạm biệt, nói thật, hành động này thật không có giáo dục mà.
Trần Hiểu Sắt nói với theo ở phía sau: "Cô Trương, thật ra cũng không phải như cô nghĩ đâu, đậu hũ nghe tên thì thúi thật nhưng ăn rất thơm. Có quán thì có mùi phân, có quán thì sẽ có mùi hôi chân, rất có phong cách riêng."
Trương Thiếu Vân bịt lấy lỗ tai chạy thục mạng.
Trần Hiểu Sắt lại nói tiếp: "Đồ ngon giá lại rẻ, một đồng tiền được tới năm miếng, còn tặng khuyến mãi thêm một hộp ‘lông trắng’ để xem cho biết nữa đó."
Sau khi tiễn Trương Thiếu Vân đi một cách dễ dàng, Trần Hiểu S