Sắc Màu Quân Nhân

Sắc Màu Quân Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210745

Bình chọn: 7.00/10/1074 lượt.

Nếu em diễn tốt anh sẽ đưa em đến quân doanh tha hồ mà ngắm trai đẹp."

Hai mắt Trần Hiểu Sắt đột nhiên phát sáng, sáng tới nổi khó diễn tả bằng lời, cả thời gian suy nghĩ cũng được rút ngắn lại, nhanh chóng quyết định: "Đồng ý! Anh muốn tôi diễn cái gì? Không được diễn mấy trò quá tục hay quá đáng nha, tôi rất kén chọn người đùa giỡn."

Liên Hạo Đông nói: "Trông em ngốc ngốc thế này, hay là diễn một vai người bệnh thần kinh mới xuất viện đi!"

Mẹ nó! Anh mới bị bệnh tâm thần ấy, cả nhà anh mới vừa xuất viện đấy. Dám nói chuyện làm tổn thương mình kiểu đó, mình cóc cần nữa, Trần Hiểu Sắc giận dỗi xoay người toan bỏ đi!

Liên Hạo Đông lại kéo cô quay lại, dỗ ngọt nói: "Được rồi, đùa với em thôi. Mặc kệ em làm cách nào cũng được. Miễn sao đuổi được cô gái kia đi là được."

Trần Hiểu Sắt nhíu mày nhìn anh, con người này thật sự còn ghê gớm hơn cả mình!

Miêu Miêu đã bỏ lại người cô bé luôn miệng gọi ‘dì Trương’ mà chạy đi tìm Liên Hạo Đông, khi thấy Trần Hiểu Sắt liền mau miệng hỏi: "Chị gái, chị cũng muốn gả cho chú hai em à?" Tuy giọng nói có vẻ non nớt nhưng mồm miệng lưu loát và rất rõ ràng. Ngay lập tức Trần Hiểu Sắt nhận được rất nhiều sự chú ý từ vô số ánh mắt.

Nể tình lời nói vô tư không suy nghĩ của trẻ con nên mình nhịn vậy, Trần Hiểu Sắt gãi gãi đầu hỏi, "Chú hai em là ai?"

Miêu Miêu duỗi ra một ngón tay chỉ: "Chính là người đẹp trai nhất đang đứng nè!"

Liên Hạo Đông thoải mái gật đầu tán thành.

Trần Hiểu Sắt liếc nhìn Liên Hạo Đông, ho nhẹ nói: "Này bé gái, sao ánh mắt em nhìn tôi đầy địch ý thế chứ? Ồ, tôi biết rồi, em sợ tôi giành mất chú hai của em phải không?"

Miêu Miêu bị nói trúng tâm sự rối rắm cúi đầu. Đưa tay giật nhẹ gấu váy Trần Hiểu Sắt ý bảo cô nói nhỏ nhỏ thôi. Trần Hiểu Sắt hiểu ý, vội vàng gật gật đầu.

Miêu Miêu nói: "Cô gái đó muốn cướp chú em, chị có thể đuổi cô ta đi không?"

Trần Hiểu Sắt vặn vặn tay: "Em có nhìn thấy mới vừa rồi chị dạy dỗ con chó kia chưa?"

Miêu Miêu gật đầu như giả tỏi, vui sướng lắc lắc tay Trần Hiểu Sắt nói: "Oa! Chị lợi hại thật nha. Nếu chị giúp em đuổi được cô gái kia đi, em sẽ hôn chị mộ cái, cả chú hai em cũng sẽ hôn chị một cái luôn, chị đồng ý không?”

Trần Hiểu Sắt bụm mặt làm ra vẻ rất say đắm nói: "Được! Nhưng nếu như chị đuổi mà cô ta vẫn không chịu đi thì sao?"

Miêu Miêu đi đến gần Trần Hiểu Sắt thì thầm nói: "Vậy cũng chỉ còn cách thả chó cắn người."

Trần Hiểu Sắt: "...."

Người trong gia đình này ai cũng quyết đoán một cách lạ lùng, đến cả một đứa bé mới ba tuổi mà còn có thể lém lỉnh như vậy.

Liên Hạo Đông vỗ vỗ đầu Miêu Miêu nói: "Giỏi lắm! Ý tưởng dùng để đối xử với người xấu của con rất hay." Thế là một nhà ba người đã bỏ lại mọi người ngơ ngác cùng đi tìm Trương Thiếu Vân tính sổ.

Toàn thân Trương Thiếu Vân dính đầy bùn đất dơ dáy như chú hề bị gạt bỏ sang một bên đã sớm mất hết kiên nhẫn nhưng lại không thể nổi giận, mà còn phải giả bộ hiền từ e lệ nói với Liên Hạo Đông: "Anh đưa em về được không? Người em bẩn hết rồi!"

Liên Hạo Đông đưa mọi người về phòng mình. Căn phòng nhỏ trong một lúc chứa cả Phi Hồ, Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắt, Trương Thiếu Vân, Miêu Miêu bé nhỏ khiến nó chật chội hơn hẳn. Phi Hồ đã phản bội Liên Hạo Đông sang đứng bên cạnh Trần Hiểu Sắt làm phó tướng cho cô, ánh mắt nhìn cô cũng vô cùng tôn kính. Sự trung thành đối với cô đã tăng vọt lên 200%, vì vậy nó liền quay đầu nhắm thẳng ngay hướng Trương Thiếu Vân đứng.

Liên Hạo Đông không muốn đưa Trương Thiếu Vân về, thế là anh đá mắt liên tục với Trần Hiểu Sắt, ý bảo có thể bắt đầu diễn kịch rồi. Trần Hiểu Sắt ngay lập tức vào vai diễn, cô ôm lấy cánh tay Liên Hạo Đông ra vẻ rất kinh ngạc nói: "Anh, không phải anh nói sẽ đưa em đi ăn món ngon ở quán vỉa hè sao? Là món đậu hủ thúi gì đó!"

Liên Hạo Đông nhíu mày bình thản trả lời: "Để hôm khác được không?"

Trần Hiểu Sắt đấm mạnh vào ngực Liên Hạo Đông, trận thượng nói, "Em mặc kệ, nếu anh không dẫn em đi, em sẽ khóc cho anh coi!"

Liên Hạo Đông nói: "Bậy bạ, Miêu Miêu vậy mà còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ, không thấy xấu hổ sao? Lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo nữa!"

Trần Hiểu Sắt bị chọc tức nghẹn họng nhưng vẫn tiếp tục diễn vai người quá đáng vô lý: "Có gì đâu mà xấu hổ, em thấy được là được."

Liên Hạo Đông nói: "Nhưng em không thấy bây giờ không tiện sao? Chú ý kẻo cô Trương đây lại cười em đó."

Trần Hiểu Sắt dẩu môi đáp: "Cô Trương đây là người có học thức hiểu lẽ phải, khoan dung rộng lượng, sẽ không cười nhạo em đâu, có phải vậy không cô Trương hả?"

Trương Thiếu Vân sượng mặt chỉ biết gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Liên Hạo Đông thấy người ngợm Trương Thiếu Vân lấm lem bùn đất thì nói: "Cô cứ ở đây tắm rửa tạm trước đi, tắm xong cùng bọn tôi đi ăn đậu hủ thúi ở vỉa hè luôn."

Trương Thiếu Vân có thói quen mỗi khi ra ngoài là phải trang điểm ăn vận cho thật xinh đẹp, tay không rửa sạch ba lần thề không cầm đũa. Cô làm sao dám để mặt mộc đi với Liên Hạo Đông, bởi vì trong lập luận của cô ta là: Không trang điểm chải chuốt trước mặt Liên Hạo Đông còn khiến cô thiếu tự tin hơn là không mặc gì. Hơn nữa, l


XtGem Forum catalog