
òa dụi mắt, định thần nhìn lại một lần nữa - Đúng là Ôn Nhan Khanh.
Ánh đèn và ánh trăng đan vào nhau, phủ một bóng tối dịu dàng trên gương
mặt anh, nhìn bên ngoài dường như anh có điều gì đó khác với ngày thường, vừa ưu tư, vừa lặng lẽ, lại vừa rất dịu dàng. Nhưng vẫn đẹp tới mức khó tưởng t ượn g .
Anh ấy, vẫn chưa đi
Vì sao lại chưa đi?
Không lẽ anh đoán chắc được rằng cô sẽ gọi điện cho anh?
Tô Hòa dần tiến tới từng bước với tâm trạng hoài nghi, khi tới gần bên, cô
đang định lên tiếng hỏi thì Ôn Nhan Khanh đột nhiên mở cửa xe ra, túm lấy tay cô và kéo vào trong.
"Sầm" - cánh cửa xe đóng lại.
- Anh làm - Từ "gì thế" vẫn chưa kịp thốt ra thì Tô Hòa đã ngã ra ghế
phụ, đồng thời bị Ôn Nhan Khanh đè nửa người lên.
- Này! - Cô sợ hãi giảy giụa.
Ai ngờ, Ôn Nhan Khanh "suỵt" một tiếng, rồi ấn vai cô xuống, khẽ nói:
- Hãy phối hợp một chút đi!
Tô Hòa ngây người ra.
Ôn Nhan Khanh vòng một tay ra phía sau đầu cô, nhìn thì như đang ôm cô,
nhưng thực ra là để kéo đầu cô lên:
- Nhìn thấy chưa?
- Gì cơ? - Tô Hòa ngơ ngác.
- Bên trái, phía ngoài cửa sổ, sau cái cây.
Tô Hòa nhìn qua vai anh, thì thấy ở phía sau gốc cây to cách đó chừng
mười mét, thấp thoáng có một bóng đen, rồi thoắt cái nấp vào chỗ kín. Tim cô
thót lại:
- Là ai? Có phải là tên biến thái đã bám theo tôi trước đây không?
- Ừ. Anh vừa định đi thì thấy có người thò đầu ra nhìn từ phía sau gốc cây.
Thì ra Ôn Nhan Khanh chưa đi là vì lí do này?
- Vậy - Tô Hòa khẽ hỏi, giọng run rẩy - Có phải báo cảnh sát không?
- Chờ thêm đã, xem rốt cuộc là hắn muốn làm gì! - Ôn Nhan Khanh ôm cô
chặt hơn.
Mặc dù Tô Hòa cảm thấy tư thế đó rất không dễ chịu, nhưng vì sợ nên đành cố chịu. Vừa nghĩ đến chuyện nếu không có Ôn Nhan Khanh, theo lệ thường vào giờ này cô sẽ xuống dưới đi mua đồ uống hoặc giấy ăn gì đó, và như vậy, rất có thể đã bị kẻ bám đuôi này XXX rồi. Nghĩ vậy, cô bất giác ôm Ôn Nhan Khanh càng chặt hơn và thu mình lại trong lòng anh.
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu.
Tô Hòa khẽ hỏi:
- Tên ấy tên ấy đã đi chưa?
- Vẫn còn ở đó.
Tô Hòa chỉ còn biết tiếp tục nhẫn nại.
Lại một lúc rất lâu sau. Cô hỏi lại:
- Vẫn chưa đi ư?
- Ừ.
- Ồ - Cô đáp lại một tiếng, rồi thò đầu nhìn ra ngoài, bóng cây đan vào
nhau, trời tối không nhìn thấy gì. Cô nghĩ một chút rồi đưa tay đẩy Ôn Nhan Khanh ra.
Ôn Nhan Khanh nhướn mày lên.
Tô Hòa vừa đẩy Ôn Nhan Khanh ra vừa nói:
- Tôi sẽ xuống xe, tới hỏi hắn ta, vì sao lại bám theo tôi. Tôi không thể cứ
chờ đợi mãi như thế này, lúc nào cũng cứ nơm nớp sợ hãi, chi bằng giải quyết một lần cho xong! - Nói rồi cô ngồi phắt dậy, mở cửa xe, bước ra ngoài.
Ôn Nhan Khanh tỏ vẻ mặt rất kì lạ, nhưng không nói gì và cũng bước ra ngoài theo.
Tô Hòa dốc hết can đảm, thận trọng tiến lại gần gốc cây lớn, vừa đi vừa khích lệ mình: Rất tốt, như thế, ở ngoài cửa của tiểu khu có bảo vệ, phía sau đã có Ôn Nhan Khanh, cho dù kẻ đó có biến thái đến đâu thì cũng chẳng làm gì được mình, đừng sợ, Tô Hòa, tiến lên đi, để cho kẻ điên cuồng bám theo ấy
phải lộ nguyên hình!
- Vì sao anh lại bám theo tôi thế? - Cô gầm lên, xông tới phía sau gốc cây.
Cành cây lay động, bóng cây lắc lư, thảm cỏ dưới đất dường như cũng cười
nhạo theo.
Trống không, làm gì có ai?
Phản ứng đầu tiên của Tô Hòa là quay lại trừng mắt nhìn Ôn Nhan Khanh.
Ôn Nhan Khanh ngẩng đầu lên như không có chuyện gì xảy ra, nhìn lên ánh
vầng trăng trên trời, nói:
- Ồ, ánh trăng đêm nay đẹp quá nhỉ.
"Chát, chát!" - Tô Hòa đã kết thúc cuộc lừa gạt bằng hai cú đạp vào chiếc
xe, rồi quay người tức giận bỏ đi.
Ôn Nhan Khanh nhìn chiếc xe yêu quý.
Trên cửa xe, có hai dấu chân in hằn rất rõ, trông như chiếc miệng mở hoác
ra, tủi thân khóc với chủ nhân - "Rõ ràng người đắc tội với cô ta là anh, vậy
sao cô ta lại đá tôi? Hu, hu, hu".
Ôn Nhan Khanh cười với vẻ dịu dàng, rồi sau đó quay người lại, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, nặng trịch như cũ, anh nói
rành rẽ từng chữ:
- Ra đi. Tôi biết là ông.
Từ phía sau bức tượng sau gốc cây, một bóng người chậm chạp bước ra,
vẻ nem nép.
Ánh mắt của Ôn Nhan Khanh thoáng một chút thay đổi.
- Quả nhiên là ông - Anh nói.
Tô Hòa lại tiếp đi từ đầu này tới đầu kia của căn phòng, rồi lại đi từ đầu kia
tới đầu này.
Con Giao Tử đang ngủ, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên với vẻ cảnh giác, nhìn thấy thái độ của chủ nhân vẫn bồn chồn như cũ, sợ cô lại ve vuốt mình như lúc trước, nên lập tức cụp đuôi nhảy khỏi ghế, trốn vào trong góc nhà.
Tô Hòa thấy đến con mèo cũng không muốn gần mình, càng cảm thấy
buồn bã, bất giác nắm tay lại, đấm xuống đệm ghế:
- Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Ôi, ôi, ôi
Đại lừa đảo!
Dám lừa cô xuống gác, lừa cô là có kẻ xấu, lừa cô nấp trong xe
Còn cô, rõ ràng là lúc trước cũng đã không ít lần bị "lỗ vốn", nhưng không
chịu ghi nhớ, để mình tiếp tục rơi vào bẫy một lần nữa.
Điều đáng ghét nhất là: Anh ta vẫn chưa trả lời lấy một từ trước câu hỏi đó
của cô!
Tô Hòa nắ