
như vậy làm
cho nàng tìm được hoặc gặp được hắn, cũng là bởi vì như vậy, nàng mới
làm cho chính mình lâm vào tình cảnh đói bụng cùng lạc đường khốn khổ.
Không có đem giải thích của nàng làm như là lý do có lệ, trên thực tế Hạ Hầu
Tà Nguyệt đối trả lời của nàng cũng không có cảm thấy ngoài ý muốn, dù
sao hắn cũng từng nghĩ qua khả năng này, nhưng......
“Ngươi cũng chưa từng nói sẽ gặp lại, ta chờ thật rất lâu.”
Vẫn bị Hạ Hầu Tà Nguyệt ôm vào trong ngực, tư thế như vậy làm Lam Như Nhật
không thể ngẩng đầu nhìn hắn, làm cho nàng chỉ có thể theo trong thanh
âm của hắn mà đoán biết được cảm xúc, mà hắn nói lời này thật khiến nàng áy náy không thôi.
“Xin lỗi......” Duy nhất nghĩ đến là trước
giải thích, Lam Như Nhật lập tức nói:“Ta đây làm như thế nào ngươi mới
nguyện ý tha thứ ta?”
“Cái gì cũng đều có thể?”
“Đương
nhiên!” Lam Như Nhật không chút do dự gật đầu; Mà ở nàng chưa chú ý tới
tình huống, Hạ Hầu Tà Nguyệt khóe môi tựa hồ hơi nhếch lên.
“Cho nên ngươi hiện tại nguyện ý thực hiện lời hứa hẹn lúc đó với ta?”
“Uh, không thành vấn đề!” Nàng thật mạnh gật đầu, sau đó mới chần chờ. Nàng
cũng chưa từng quên hắn, đây là nàng có thể lớn tiếng nói ra chuyện,
nhưng nàng tuyệt không nhớ rõ chính mình từng nhận lời hứa hẹn với Hạ
Hầu Tà Nguyệt cái gì.
...... Khi đó nàng hẳn là không đáp ứng hắn chuyện gì rất kỳ quái đi?
Nghe được lời ưng thuận của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt không đem nàng đặt tiếp ở trong lòng, buông tay ra nàng, vẻ mặt hiện rõ ràng sung sướng.
“Như vậy, từ giờ phút này trở đi, ngươi chính là nương tử của ta.”
Xong đời...... Thật sự xong đời...... Nếu bị Tiểu Tri biết đến, nàng khẳng định sẽ bị mắng chết!
Giờ phút này trong đầu Lam Như Nhật hối hận chính mình vừa rồi quá xúc
động, tự hỏi cũng không biết như thế nào mới có thể lấy lại được lời vừa rồi. Dù sao sau khi Hạ Hầu Tà Nguyệt nói ra hứa hẹn của nàng lúc trước, nàng quả thật đối việc này cũng có ấn tượng, kia làm cho nàng không có
cách nào, cũng không thể thất hứa, duy nhất làm nàng lo lắng chỉ là sau
khi Tiểu Tri biết việc này, chính mình sẽ bị mắng nhiều lắm thảm......
Nhịn không được lại thở dài trong lòng, Lam Như Nhật rất khó không thể dự
đoán khi Tiểu Tri thực phát bực lên bộ dáng sẽ đáng sợ đến thế nào, nghĩ lại trước giờ hiếm khi thấy Tiểu Tri tức giận, làm nàng không khỏi rùng mình một cái.
Hả!
Trên người không hiểu sao có thêm tấm
áo choàng. Mở to mắt nhìn, Lam Như Nhật nghiêng đầu nhìn về phía bên
cạnh Hạ Hầu Tà Nguyệt, hắn tưởng nàng bị lạnh? Tuy rằng chỉ là một hành
động nho nhỏ, lại làm cho nàng có cảm giác thực đặc biệt, cũng làm cho
nàng bất giác lộ ra nụ cười.
Tạm thời trước đem phiền não quăng
tới một bên, trên thực tế ở Hạ Hầu Tà Nguyệt chưa từng có ý kiến khác
huống hồ, Lam Như Nhật vui vẻ đưa tay thưởng thức mái tóc ánh bạc trên
đầu của hắn, đối với tóc ánh bạc của hắn yêu thích không buông tay, sau
lại lấy tóc cọ xát lên mặt, cảm thụ cẩn thận xúc cảm mềm mại kia. “Rất thích mái tóc xinh đẹp của ngươi, như là ánh trăng biến thành.” Nàng tự đáy lòng nói xong, ngẩng đầu nhìn hướng Hạ Hầu Tà Nguyệt.
“Nhưng mà, ta thích nhất cũng là đôi mắt tím của ngươi, giống như thạch anh
(thạch anh tím đẹp lắm ak mình cũng thix) thật là thần bí, làm người ta
mê muội thật sâu.”
Ngắm nhìn nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt kìm lòng
không đậu đem nàng ôm sát. Trên đời này cũng chỉ có nàng sẽ như vậy thản nhiên nói thích, ngay cả chính hắn cũng từng không ngớt chán ghét bộ
dáng.
“Ở lại bên cạnh ta, chứng tỏ ngươi không phải thuận miệng nói vui cho qua.”
“Hảo.” Cũng không biết vì sao, khi nàng nhìn hắn lại làm lời nói cứ như vậy thốt ra.
“Ngươi không có cơ hội đổi ý.” Hôn trên môi của nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt di môi
tới cổ của nàng đồng thời cũng lạc hạ ấn ký (để lại dấu hôn ak). “Ngươi
là của ta, cùng ta như một người Nhật Nhi.” (có chém nha)
Thật tò mò...... bị hắn chạm qua rất nhiều chỗ, Lam Như Nhật đối phản ứng chính mình thấy nghi hoặc, nàng rốt cuộc lại không tức giận, cũng không cảm
thấy bị xâm phạm, tựa như hết thảy chính là đương nhiên như vậy.
Chính là bởi vì hứa hẹn?
Lam Như Nhật khó hiểu tự hỏi, nàng có phải hay không vẫn không có phát hiện -- ở trong lòng chính mình, hắn kỳ thật là một người đặc biệt? Không
chỉ vì hắn có vẻ ngoài làm nàng không thể quên được, mà dường như có
chút gì đó......
“Nhật Nhi?”
Gọi lại tâm hồn đang phiêu
lạc, chỉ là trong chốc lát, Lam Như Nhật rất nhanh liền đem vấn đề vừa
mới tự hỏi ném đến một bên, nhịn không được lại tiếp tục chơi đùa với
tóc màu bạc của hắn, điều này làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt có chút bất đắc
dĩ lộ ra tươi cười, tùy ý nàng thưởng thức tóc màu bạc của hắn.
“Như thế nào, mệt mỏi?” Sau một lúc lâu, gặp Lam Như Nhật rũ rũ mi mắt, tay
ngừng chơi đùa với tóc của hắn, Hạ Hầu Tà Nguyệt lập tức ôn nhu hỏi.
“Um......” Thấp giọng đáp lại, không tự giác lại dựa về phía hắn.
“Vậy trở về đi.” Lấy tay vuốt má nàng, Hạ Hầu Tà Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy nàng, xoay người hướng phòng trong đi đến.
Ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của Lam Như Nhật, ngồi bên trên g