Pair of Vintage Old School Fru
Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324104

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

c mới, khiến ta nhớ lại lúc lồng tiếng video này, để tìm kiếm cảm giác, đã nghe đi nghe lại một bài.”

Là bài gì?

Cô ngày càng tò mò.

Đầu Bài không nói tiếp, ngược lại trực tiếp ngâm nga, chỉ có ba bốn câu:

“Đêm mất ngủ nhìn đèn dầu cạn

Ngâm một khúc thanh thanh mạn

Tình vẫn ấm người đã tan

Mình ta bạc thường hàn

………

Được rồi, các bạn, chúc ngủ ngon.”

Cô nhớ rõ văn án của bài《Bạc Đầu 》[2'> này, đều là người yêu ca hát, cô thậm chí cảm nhận được tâm tình của hắn khi nghe bài này trước khi lồng tiếng. Trong video tuyên truyền, nàng nói nàng sẽ chờ hắn, hắn đáp ứng rồi, không hề quay đầu mà đi vào bóng đêm.

Lần này ra đi có thể gặp lại hay không cũng không quan trọng. Ta hiểu lòng nàng lưu luyến, một mình già đi cũng không cô đơn.

………

Bây giờ nghĩ đến, hốc mắt bắt đầu nong nóng.

Xong, lại muốn khóc rồi, là thanh khống thật thương tâm không chịu được….

[1'> CP video: hiểm nôm na là video cover lại dựa trên official video nào đó. Mình cũng ko rõ lắm, tra ko ra từ gốc T_T

[2'> Bạc đầu白首 [Bạch thủ'> Cô còn chưa kịp xem tin nhắn riêng, đã bị @ liên tiếp.

Mấu chốt là, ưu tiên @ cô đều là những người vừa gặp hồi chiều, chính là loại người thế này: phun ra là trực diện nhất……..

Phỉ Thiếu: @Thanh Thanh Mạn (⊙v⊙) Ta nhớ bài này có lâu lắm rồi a, thì ra hai người quen nhau từ lúc đó cơ à???? Ai u ta kháo……….

Đậu Đậu Bã Đậu: @Thanh Thanh Mạn……….. khóc ròng a, sau này ai muốn tỏ tình với ta, không vượt qua được Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành thì mời tự rút đi T.T

Wwwwk: @Thanh Thanh Mạn: Mark, gặp mặt một lần đã thu phục nửa đời sau của Đầu Bài đại nhân rồi.

Phong Nhã Tụng: @Thanh Thanh Mạn: Đất sụp, biển cạn mới dám cũng nàng ly biệt gì chứ a………

Tuyệt Mỹ Sát Ý: @Thanh Thanh Mạn:……. Đây là câu chuyện đồng thoại một nồi yêm đốc tiên liền thu phục được một muội tử.

Canh Tiểu Hạnh: @Thanh Thanh Mạn: lù đù vác lu mà chạy……..

…………

Vốn cô còn chìm đắm trong khúc ca, bị @ một vòng thế này, đã hồi hồn một chút, mới ngấm ca từ của bài hát kia. “Ngâm một khúc Thanh Thanh Mạn” gì chứ a………..

“Đầu Bài đại nhân thật tốc chiến tốc thắng…….. Mình còn kém xa, không so được…….” Canh Tiểu Hạnh ngồi trước máy tính cũng choáng váng, ánh mắt phát tinh quang quay đầu nhìn Cố Thanh, “Mình cảm thấy cậu thủ thân như ngọc suốt hai mươi hai năm, ông trời cũng cảm động, giải nhất đều cho cậu…… Loại tỏ tình này a, loại tỏ tình này a…. a a a a.&

#8221;

Canh Tiểu Hạnh càng nói càng kích động, che mặt, không ngừng lắc đầu: “Mình không chịu nổi rồi, quá lãng mạn a.”

Tim đập…. Nhịp tim ơi ngươi đi đâu rồi……….

Cô đứng lên, hít sâu.

Lại hít sâu lần nữa.

Nhịp tim…. Nhịp tim ơi ngươi trốn đâu rồi T.T ……….

Dưới khung bình luận, cả đám đều trích câu “Ngâm một khúc Thanh Thanh Mạn”, thậm chí có người nhận ra địa điểm trong ảnh chụp, vậy nên thẳng thừng kết luận Cố Thanh hoặc Đầu Bài là sinh viên trường này……..

Cô thật không biết đối mặt với tình thế quẫn bách này thế nào, dứt khoát tắt máy tính, coi như không biết gì cả. Đầu Bài rốt cục là có tâm…. hay vô tình…. Cô thật sự không hiểu. Luẩn quẩn trong giới này nhiều năm, Đầu Bài đại nhân vẫn luôn bảo vệ chu toàn tất cả thông tin riêng tư của bản thân, vì sao bỗng nhiên lại bắt đầu bộc lộ thế này…..

Nếu cô là người ngoài đứng nhìn, khẳng định sẽ cùng vây xem như gà chọi.

Giống như…. Canh Tiểu Hạnh đang nhảy lên nhảy xuống bây giờ vậy……

Vấn đề là, sao cô lại bị kéo vào a %>_ Lo lắng lo lắng lại lo lắng lo lắng, cô cố chịu đựng qua mấy ngày.

Sau đó rõ ràng rành mạch hợp lẽ lãng phí mấy ngày, một bài cũng không ghi âm……. May mà gần tới tháng tốt nghiệp, trường học bắt đầu chuẩn bị liên hoan đêm tốt nghiệp, trong khoa cũng có liên hoan đêm tốt nghiệp của mình, cô đương nhiên bị hai bên trưng dụng sung quân, bên đàn tranh, bên dương cầm, chạy diễn tập cũng tốn không ít thời gian.

Thần kỳ là, Canh Tiểu Hạnh trước giờ lười về nhà, bỗng nhiên thứ sáu lại chạy về.

Tối thứ sáu trong ký túc chỉ còn một mình cô, ít nhất cô không cần đối mặt với nghi vấn “Vì sao cuối tuần không về nhà” của Canh Tiểu Hạnh….. Nhưng cũng chẳng có ai bàn bạc với cô, làm sao để ứng phó buổi triển lãm hoạt hình ngày 14 tháng 2 này.

Loại ngày phấn hồng khắp chốn như vậy, cô không ăn mặc long trọng chút lại thấy có vẻ không tôn trọng Đàu Bài….

Nhưng nếu Đầu Bài chỉ ngẫu nhiên trùng hợp chọn trúng buổi triển lãm ngay lễ tình nhân, mà không có ý tiến thêm một bước, ăn mặc chải chuốt quá mức lại có vẻ không tốt lắm?

Cố Thanh cảm thấy bản thân mình sắp xoắn xuýt đến bệnh.

Đến trưa hôm sau, khi Đầu Bài nhắn tin đến, nói đã đến cửa ký túc xá, cô vẫn còn đối diện với mớ quần áo không biết chọn bộ nào, nước tới chân rồi, đưa đầu ra một đao, thụt đầu về cũng một đao, thôi thì làm hoa si một lần đi!

Để hợp với triển lãm hoạt hình, cô mặc bộ váy áo học sinh mới mua hồi học kỳ trước nhân dịp đêm tân niên, bắt đầu nhanh chóng thay, áo sơmi trắng và áo len vàng, váy ngắn sọc caro vàng xanh lá đan xen, vớ dài xanh sẫm, gi

ày cùng màu vớ…… Cuối cùng khoác thêm áo lông trắng… Rất long trọng a T.T, cô đứng cạnh bồn