
.
Cổ Vưu Chấn không phải là thánh nhân gì, nhưng hắn biết
chỉ cần Cận Liễu Liễu vẫn còn trinh tiết, cho dù ngày nào đó hắn có xảy
ra chuyện, Cận Liễu Liễu sẽ được Lê Tuyền cứu trở về có thể sẽ tìm được
người tốt.
Hắn (Cổ Vưu Chấn) tả hữu là kẻ sinh tử không biết khi nào sẽ tới, không muốn làm hại hạnh phúc nửa đời sau của nàng.
Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn luôn cười cười tự giễu: thật uổng cho hắn (Cổ Vưu Chấn) tự cho mình siêu phàm, vẫn nảy sinh tình cảm với tiểu nha đầu lừa đảo ngốc nghếch này.
Tuy nhiên, hắn thật ra có thể chấp nhận
hiện trạng, cũng quyết định chỉ cần cha hắn không có việc gì, Cổ gia vô
sự, sau này nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, cùng nàng sinh con
đẻ cái, sống cuộc sống hạnh phúc.
Vị trí chính thất sợ là không
thể cho nàng, dù sao gia thế Lý thị cũng rất cường đại. Nhưng chỉ cần
hắn thiệt tình đối đãi Cận Liễu Liễu, chẳng lẽ ngày sau của nàng còn có
thể kém so với Lý thị sao?
Tới gần kinh thành, bọn họ lại ra roi
thúc ngựa, mỗi ngày đều cố gắng đi nhiều hơn một canh giờ. Rốt cục vào
chiều tối của vài ngày sau đã thấy cửa kinh thành to lớn phía xa xa.
Trên đường đi tới kinh thành, tuy rằng cũng đi ngang qua nhiều thành trấn
lớn nhỏ khác nhau, cũng xuân hoa thu nguyệt, phong cảnh đặc sắc, nhưng
không có một thành trấn nào so được với kinh thành phồn hoa đại khí này.
Sau khi vào cửa thành, Cận Liễu Liễu mở cửa kính xe ra, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Đường phố kinh thành chỉnh tề rộng lớn, người đi trên đường rất nhiều, ngựa
xe như nước.Namphụ lão ấu ăn mặc cũng bất đồng với những nơi khác.
Tuy rằng đã muốn chạng vạng, nhưng những cửa hàng bên đường vẫn đều đang mở cửa đón khách, có cửa hàng còn đốt đèn đuốc, chắc là dù khuya cũng sẽ
có khách nhân tới cửa.
Cổ Vưu Chấn khi còn bé cũng từng ở tại
kinh thành vài năm, chính vì lúc ấy còn nhỏ, trí nhớ về Tây Đô rất mơ
hồ. Nay trở lại kinh thành, chỉ cảm thấy trí nhớ khi còn bé dâng lên như thủy triều, không khỏi cảm khái ngàn vạn.
Đi được một lát, Ngọc
Trúc xuống xe đi tìm một vị chủ quán ven đường hỏi thăm đường, đoàn
người bắt đầu đi về hướng nhà cậu của Cổ Vưu Chấn.
Mẫu thân Cổ
Vưu Chấn xuất thân trong Vạn thị cũng không cao quý. Nàng chính là nữ
nhi của một chủ quán trọ nhỏ ở kinh thành. Trong nhà còn có một vị huynh trưởng, phía dưới có một đệ đệ, nàng là nữ nhi độc nhất, từ nhỏ đã
thanh tú tuyệt tục, vì thế rất được sủng ái.
Năm Vạn thị vừa được mười sáu tuổi, trong kinh thành mọi người đều biết điếm đồ cổ Vạn gia
có một vị tiểu thư thanh lệ tuyệt luân. Vì thế người tới cửa cầu thân cơ hồ có thể đạp nát bậc cửa, trong đó lại có đủ vương công quý tộc.
Nhưng là Vạn thị tính cách nhu nhược, không thích nói chuyện cùng người khác. Vạn lão điếm chủ rất yêu thương nữ nhi này. Vì thế không dám đem nàng
gả cho vương công hậu duệ quý tộc, chỉ muốn tìm một người thích hợp gả
đi có thể đối xử tốt với nàng.
Nói đến cũng khéo, lúc ấy cha Cổ
Vưu Chấn là Cổ Bân vào kinh đi thi. Thi xong liền cùng một người bạn
cùng trường cùng nhau đi du hí kinh thành, đi ngang qua điếm đồ cổ Vạn
Nhớ, cư nhiên nhặt được khăn lụa của Vạn thị không cẩn thận làm rơi, từ
đó cứ như vậy quen biết .
Sau này, Cổ Bân lại đỗ tiến sĩ, được
giữ lại ở kinh thành làm quan, quá nửa năm đã đến Vạn gia xin cưới, vì
thế hai người thành thân.
Vạn thị mặc dù có dung mạo tựa thiên
tiên, nhưng thân thể so với người bình thường còn muốn yếu hơn vài phần. Nhiều năm sau khi thành thân, nàng mới hoài thai. Người nhà vô cùng cẩn thận hầu hạ, rốt cục cũng đợi được đứa nhỏ bình an xuất thế.
Đứa nhỏ này chính là Cổ Vưu Chấn, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn, chính là di truyền từ Vạn thị.
Sau khi Vạn thị sinh hạ hắn, thân mình càng thêm yếu nhược. Cổ Bân e sợ đứa nhỏ sẽ quấy rầy Vạn thị tĩnh dưỡng. Vì thế gọi người đem Cổ Vưu Chấn
vẫn còn đang quấn tã, đuổi về Cổ gia tại Giang Nam, để cho bà nội Cổ Vưu Chấn chiếu cố thay.
Cổ Vưu Chấn hơi lớn hơn một chút cũng đi
kinh thành ở vài năm. Chính thời điểm kia, thanh danh thần đồng của hắn
truyền đi ra ngoài. Vì thế trong nhà luôn luôn có đồng nghiệp của Cổ Bân tới cửa bái phỏng, muốn gặp gỡ thần đồng.
Vì thế Vạn thị không
thể tĩnh dưỡng an bình, Cổ Bân chỉ có thể đem Cổ Vưu Chấn lại một lần
nữa đuổi về bên người mẫu thân. Cho nên Cổ Vưu Chấn có cảm tình rất sâu
đậm đối với tổ mẫu, bởi vì hắn có thể nói là do một tay tổ mẫu nuôi lớn .
Nói đến cữu cữu Vạn Chính của Cổ Vưu Chấn, lúc trước khi ngoại công hắn
mất, bác luôn cùng cậu tranh đoạt gian điếm đồ cổ nho nhỏ, đánh cho là
đầu rơi máu chảy.
Sau lại không biết chuyện xảy ra như thế nào,
ngoại công Cổ Vưu Chấn quyết định đem cửa hàng để lại cho Vạn Chính. Bác bị tức giận trốn đi, mang theo thê tử cùng con gái chuyển đến quan
ngoại, đến nay vẫn chưa liên hệ cùng bọn họ.
Bất quá, thực tế đã
chứng minh, ngoại công Cổ Vưu Chấn quả nhiên không có trông nhầm, đem
cửa hàng lưu lại cho tiểu nhi tử là quyết định sáng suốt. Vạn Chính tiếp nhận cửa hàng không đến năm năm, liền đem cửa hàng mở rộng gấp ba.
Hơn nữa Vạn Chính còn có tỷ phu đang đảm n