
g không hiểu a, không hiểu!
Mẫu thân a! Ngươi cũng biết Liễu Liễu của ngươi, có lẽ sẽ chết ở chỗ này .
Tiểu Liên cũng đã khóc thành cái lệ nhân, trán đã sớm chảy máu, vài giọt máu tươi từ mũi lăn xuống, cùng nước mũi nước mắt hợp thành một hàng, không thể nhìn ra.
Những tú châm này, bởi vì Trương mẫu dùng sức quá
mức, vài cái cũng đã gãy . Nàng kêu một tiểu nha đầu cầm hộp châm đứng ở bên cạnh nàng, gãy một cây sẽ thấy đổi một cây.
Cận Liễu Liễu đã muốn không biết đau là cái từ gì, nàng chỉ biết là, nàng muốn chết, rất muốn rất muốn chết.
“Thiếu phu nhân! Không tốt ! Đông Sương cháy rồi !”
Lại nghe bên ngoài ồn ào, quản sự mập mạp thở hổn hển lăn tiến vào, chợt vừa thấy tình hình trong phòng, bị dọa cho hoảng sợ.
“Chuyện gì? Cháy cái gì?” Lý Thị lạnh lùng hỏi.
Đại quản sự phục hồi lại tinh thần, thân thủ một phen lau mồ hôi trên trán: “Đông Sương cháy rồi !”
Đông Sương? Đó không phải là địa phương xưa nay Lý Thị ngủ sao? Nàng “Hô”
một tiếng đứng lên: “Cái gì? Đông Sương làm sao có thể cháy?”
“Ta, ta cũng không biết a. Thời điểm phát hiện, tất cả đã muốn chìm trong biển lửa .”
“Đại quản sự , mau dẫn ta đi nhìn xem!” Lý Thị lòng nóng như lửa đốt, trong
phòng nàng cất giữ trang sức cùng rất nhiều văn thư trọng yếu, càng miễn bàn là còn vô số ngân phiếu .
Trương mẫu nhanh chân đỡ Lý Thị,
cả đoàn tử thần bỏ lại Cận Liễu Liễu đã khụyu xuống đất giống như cái rẻ rách, hướng đám cháy đi.
Cận Liễu Liễu nằm trên mặt đất, đã muốn không thở nổi. Tiểu Liên “Oa” một tiếng xông đến, lại không biết nên
làm thế nào mới tốt.
Một bóng người tiến vào, thủ pháp thuần
thục điểm huyệt ngủ của Tiểu Liên, nhanh chóng ôm lấy Cận Liễu Liễu,
khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên trong cuộc đời mất đi huyết sắc.
“Liễu Liễu! Liễu Liễu!”
Vân Thượng Phi đem thân thể của nàng nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thân thủ
dò xét mạch đập của nàng, chỉ cảm thấy mạch tượng hỗn loạn mỏng manh,
đặc biệt là đôi mắt, đã mất đi thần thái, chỉ thấy thật sâu tuyệt vọng
cùng bi thương.
“Liễu Liễu.” Hắn gọi nàng một tiếng, trong lòng lại cảm thấy có chút chua xót.
Cận Liễu Liễu vẫn là không nói lời nào, hắn thân thủ mở khớp hàm của nàng
ra, đem một viên viên thuốc hương thơm bốn phía nhét vào miệng nàng.
“Nuốt đi.” Ngữ khí của hắn mang theo mệnh lệnh.
Nàng giống như một con búp bê vải bị rách, dựa theo hắn phân phó, trong
miệng đầy mùi máu tươi, nuốt xuống viên thuốc kia. Vô luận Vân Thượng
Phi cùng nàng nói cái gì, nàng cũng đều không nói lời nào.
Vân Thượng Phi vô kế khả thi, hiểu được đối với thân thể đã bị thương tổn, trong lòng nàng chỉ sợ càng bị kinh hách nhiều hơn.
Mới vừa rồi hắn ở ngoài cửa sổ nghe thấy được động tĩnh trong phòng, vì dẫn dắt bọn Lý Thị rời đi, mới đi Đông Sương phòng đốt một phen.
Nay cả tòa nhà ồn ào huyên náo , chỉ lo đi cứu hỏa, hắn mới có cơ hội cứu Cận Liễu Liễu ra. Cận Liễu Liễu bệnh
nặng ba ngày, sốt cao liên tục không giảm, Vân Thượng Phi ở ban đêm cho
nàng uống thuốc hạ sốt tốt nhất, nhưng vẫn là vô kế khả thi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nóng bừng, ánh mắt nửa khép nửa mở, miệng không ngừng kêu “Mẫu thân” .
Đến cuối cùng, ngay cả đại phu đều lắc đầu nói: “Thân thể tam thiếu phu
nhân mang rất nhiều bệnh suy yếu hết mức, sợ là trị không hết , các
ngươi, chuẩn bị hậu sự đi.”
Tiểu Liên cả kinh khóc đến hôn mê bất tỉnh, Trương mẫu lại đắc ý dào dạt, tuy nhiên cũng không có thể biểu
hiện ra ngoài mặt, chính là giả mèo khóc chuột đuổi một nha đầu đi báo
cho Lý Thị cùng Cổ Vưu Chấn biết.
Lý Thị trong lòng mừng rỡ, lại giả mù sa mưa làm ra vẻ bi thống tới thăm một phen.
Lúc gần đi còn với Trương mẫu: “Đáng thương , tuổi còn nhỏ như vậy đã…
Trương mẫu, trăm ngàn nhớ rõ hậu táng, không thể chê chúng ta Cổ gia
không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Đến lúc đó cấp cho cha mẹ nàng, nhiều bạc
một chút.”
Trương mẫu nào có đạo lý không đáp ứng.
Tiểu Liên vừa tỉnh lại, muốn cùng Lý Thị liều mạng: “Là ngươi! Là các ngươi hại chết tam thiếu phu nhân!”
Trương mẫu tát cho nàng một cái thật mạnh: “Ta cho ngươi nói hươu nói vượn này!”
Lý Thị sắc mặt sa sầm, liền vội vã lượn lờ trở về Thiên Ốc, bởi vì Chủ Ốc đang được sửa chữa lại.
Qua một lúc lâu sau, Tiểu Liên một mình ở trong phòng khóc đến lúc trời đen kịt, Ngọc Trúc bỗng nhiên mang theo đại phu Chuyên Chúc của Cổ Vưu Chấn xuất hiện ở trong phòng Cận Liễu Liễu.
Hai người không biết ở
trong phòng cùng làm cái gì, cuối cùng đại phu cấp Cận Liễu Liễu thôi
cung quá huyệt, lại cho Cận Liễu Liễu uống một chén thuốc không biết
tên.
Đến nửa đêm, Cận Liễu Liễu đang sốt cao thần kỳ hạ sốt. Sắc
mặt của nàng đã khôi phục bình thường, hô hấp cũng dần dần đều đặn, cũng không nói sau mê sảng nữa.
Vị đại phu nói với Ngọc Trúc: “Tiên
sinh, tam thiếu phu nhân đã không còn trở ngại, còn lại chỉ cần chú ý
điều dưỡng một thời gian là sẽ khỏe.”
Tiểu Liên vui quá lại tiếp
tục khóc, dập đầu lạy Ngọc Trúc cùng đại phu mười cái, đến tận khi Ngọc
Trúc túm nàng đứng lên, nàng mới thôi.
Ngọc Trúc tiễn bước đại
phu, kêu một phó dịch đi báo tin cho Cổ Vưu Chấn, rồi lưu l