
thân đê tiện,
thân bất chính, làm hại Cổ Vưu Chấn vắng vẻ nàng, cho nên nàng tìm đại
phu, bất động thanh sắc xoá sạch nghiệt chủng trong bụng nhị thiếu phu
nhân.
Nàng vốn tưởng, Cổ Vưu Chấn đã biết đến. Nhưng hắn không đi tìm nàng gây phiền toái, thậm chí không hỏi lấy một tiếng.
Cho nên, trong lòng của nàng, vẫn còn là có chút hy vọng xa vời , nghĩ đến tâm Cổ Vưu Chấn kỳ thật là hướng về phía mình .
Lần này, một kẻ vừa mới mười lăm tuổi Cận Liễu Liễu, lại dùng một bộ dáng
điềm đạm đáng yêu ngây thơ, chiếm được sự chú ý của Cổ Vưu Chấn.
Trong lòng nàng có bao nhiêu hận, chính nàng cũng không biết.
Vì thế mỗi đêm tra tấn Cận Liễu Liễu, nhìn nàng một đôi tay tú lệ dần dần
loang lổ, dần dần xấu xí không chịu nổi, trong lòng lại thần kỳ khoái ý.
Nhưng là không nghĩ tới, giữa trưa nàng vừa nghỉ trưa dậy, Ngọc Trúc tiên
sinh phá lệ lần đầu đi đến chủ ốc của nàng. Vốn tưởng rằng là Cổ Vưu
Chấn phái tới tìm nàng có việc , ai ngờ, nhưng lại là vì kia tiện nha
đầu đến cảnh cáo nàng.
Nàng không dám có chút bất mãn nào trước
mặt Ngọc Trúc, khúm núm đáp ứng xong, lại hận không thể lập tức bắt Cận
Liễu Liễu đến, tự tay bóp chết nàng!
Lòng đố kị của nữ nhân, nếu thật sự bùng phát, sẽ có thể hủy diệt hết thảy.
Cận Liễu Liễu tuy rằng không hiểu thế sự, nhưng hiện tại trên người Lý Thị
phát ra hơi thở làm cho người ta sợ hãi, lại làm cho nàng có cảm giác
toát mồ hôi lạnh.
Nàng xem gặp trong ánh mắt Lý Thị, lóe lên hàn ý có thể ăn thịt người. Điều này làm cho nàng nhớ tới trước đây có một
lần, ở trên núi gặp được sài lang, khi đó nàng nghĩ đến chính mình nhất
định sẽ bị sài lang ăn luôn, cảm giác lúc đó, cùng với hiện tại giống
nhau dữ dội!
Nàng không rõ chính mình đến tột cùng phạm vào đại tội gì, có thể khiến Lý Thị hận nàng đến cơ hồ muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Bởi vì không rõ, cũng bởi vì sợ hãi, đôi mắt to của nàng chỉ biết được gắt
gao nhìn chằm chằm Lý Thị, như là muốn từ trên người nàng nhìn ra một
điều bí ẩn để lý giải.
Lý Thị lại nghĩ đến Cận Liễu Liễu có ánh
mắt này là vì phẫn hận, vì thế nàng cười lạnh một tiếng, khiến cho người ta mao cốt tủng nhiên: “Trương mẫu, ngươi nói ta hôm nay nếu là đem
tiểu tiện nhân này đánh chết , có thể hay không có người đến nhặt xác
thay nàng đâu?”
Trương mẫu sắc mặt thật ra lại rùng mình một cái, nàng mặc dù nghĩ muốn chỉnh Cận Liễu Liễu tiện nhân này một trận, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới muốn chỉnh chết nàng a.
“Thiếu phu nhân, ta thấy như vậy không ổn a. Giết chết nàng, chúng ta cho chút bạc bồi
thường là được, nhưng về phía thiếu gia, thiếu phu nhân thật sự không
nghĩ muốn bồi dưỡng tình cảm một chút sao? Hiện tại thiếu gia thực
thương nàng, hôm nay lại sai Ngọc Trúc tiên sinh đến thông báo qua. Ngài đánh chết nàng là chuyện nhỏ, không cho thiếu gia mặt mũi, mới thực là
đại sự a.”
Lý Thị vừa nghe xong, cảm thấy thực có vài phần đạo
lý. Cổ Vưu Chấn nhất định sẽ không vì cái tiện nha đầu này cùng nàng
tranh cãi, nhưng không cho hắn vài phần mặt mũi, chỉ sợ đời này, cũng
đừng mơ tưởng làm cho hắn quay trở lại với nàng a.
“Vậy ngươi nói, nên làm cái gì bây giờ?”
Trương mẹ ghé sát vào Lý Thị, nhỏ giọng nói: “Nếu là đánh nàng, chỉ sợ sẽ để
lại vết thương, để cho thiếu gia phát hiện. Nô tỳ thật ra có một biện
pháp, làm cho tiện nhân này muốn sống không được. Về sau, chắc chắn sẽ
không dám lại cùng thiếu phu nhân ngài đối nghịch .”
Lý Thị mới vừa rồi buồn rầu vẻ mặt nhanh chóng sáng lên: “Ngươi nói nhanh lên, là biện pháp gì?”
“Vết thương lớn nhất định bị phát hiện , bất quá, nếu là dùng tú hoa châm, ở trên người nàng châm mấy chục cái, tất yếu sẽ nhìn không thấy miệng vết thương, cũng có thể làm cho nàng đau chết đi sống lại .”
Lý Thị ngửa đầu cười ha ha: “Liền làm đi!”
Nhất thời, Trương mẫu đã kêu vài nha hoàn cầm tú hoa châm đến, vén tay áo lên, chuẩn bị tự mình xuống tay.
“Thiếu phu nhân người xem là được, không làm cho tiện nhân này làm ô uế tay của ngài.”
Lý Thị vừa lòng gật đầu, thư thoải mái thản ngồi ở ghế trên, chuẩn bị xem màn trình diễn buồn cười nhất.
Tiểu Liên đã sớm sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, thấy Trương mẫu cuốn tay áo muốn động thủ, nàng bỗng nhiên quỳ sụp xuống, dập đầu đến nỗi phát ra
tiếng “Bang bang”.
“Thiếu phu nhân, ngài đại nhân không chấp kẻ
tiểu nhân, tam thiếu phu nhân còn trẻ không biết nặng nhẹ, tha nàng đi!
Thiếu phu nhân, ngài đại nhân không cùng tiểu nhân…”
Nhìn thấy Tiểu Liên dập đầu, lý thị lại cười càng thêm lớn tiếng: “Trương mẫu, động thủ!”
Trương mẫu cắn răng, cầm lên một cái châm tinh tế, dùng sức đâm mạnh vào người Cận Liễu Liễu.
Cận Liễu Liễu cổ họng không kêu một tiếng, đem môi cắn nát , cũng không lộ
ra một tiếng kêu đau nào. Trong đôi mắt to tràn đầy tuyệt vọng cùng bi
thương, từ khi tiến vào Cổ gia, những gì nàng đã được chứng kiến và nghe thấy, đều khác xa trần thế mà nàng tưởng tượng.
Mất nhiều năm
đọc sách thánh hiền như vậy, nàng cho rằng chính mình không sai. Vậy đến tột cùng là vì sao, muốn bắt nàng ở trong này, chịu những tai bay vạ
gió không thể tưởng này!
Nàn