
lại thành một khối nho nhỏ.
Nhưng là đã sớm trễ , Vân Thượng Phi đã sớm đem nàng nghiệm hóa xong, xác nhận là mặt hàng thượng thừa.
Nhất là đối với cái thắt lưng tinh tế mềm mại kia cực kỳ vừa lòng, có thể
tưởng tượng nhỏ đến mức không đủ cho một tay hắn nắm, chẳng những đường
cong tuyệt đẹp, cái khó là màu da toàn thân đều đều mịn màng, không
giống đa số nữ nhân khác, màu da trên luôn đậm nhạt không đồng nhất.
Ngực nàng tuy còn nhỏ, nhưng nếu nghĩ đến tuổi của nàng, coi như là bình
thường. Chỉ cần chú ý bồi bổ, ăn được uống được, Vân Thượng Phi hắn cơ
hồ có thể kết luận, vài năm sau, Cận Liễu Liễu nhất định sẽ là một tuyệt đại giai nhân.
Quả nhiên hoa dại khắp nơi đều có, không thể xem thường tiểu giai nhân xuất thân hương dã này a.
Trong lòng hắn bỗng nổi lên một tia lo lắng, đến tột cùng là đợi cho vài năm
sau, nàng phương hoa chính mậu (*) mới đến hái, hay là hiện tại liền
động thủ đâu?
(*) phương hoa chính mậu: đơm hoa kết trái
Mặc kệ hắn nghĩ thế nào, hai chân hắn đã muốn tự phát tiêu sái đi đi về
phía Cận Liễu Liễu, đến khi đứng trước mặt nàng, hắn thân thủ nâng nàng
dậy, dùng một cái áo choàng mỏng khoác lên người nàng: “Đêm dài trời
lạnh, không mặc xiêm y cẩn thận, thực dễ dàng cảm lạnh .”
Cận Liễu Liễu hai tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy hai vạt áo choàng, cúi thấp mặt, không nhìn hắn.
Hắn lại vươn một ngón tay thon dài tế bạch giống như một miếng bạch ngọc
thượng đẳng, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, đưa mặt nàng nhìn thẳng vào
mình.
“Ta là thật tâm quan tâm ngươi, chẳng lẽ, ngươi nhìn không
ra?” Hắn thanh âm mị hoặc trầm thấp, như là một khối nam châm, dẫn dắt
Cận Liễu Liễu không thể phân tâm.
“Ta, ngượng ngùng thôi.” Nàng nói.
“Có cái gì ngượng ngùng ? Ta cũng không phải bắt buộc ngươi làm chuyện thẹn thùng gì, ta chỉ là sợ ngươi cảm lạnh, nghĩ muốn giúp ngươi mặc vào
xiêm y mà thôi. Đến đây, ta ôm ngươi ngồi vào trên giường, ta giúp ngươi mặc quần áo.”
Cận Liễu Liễu bị thanh âm cùng sóng mắt của hắn
làm cho choáng váng mơ hồ, không chút phản kháng bị hắn ôm đến bên
giường ngồi xuống, mặc hắn cởi cái áo choàng ra.
Nàng bỗng nhiên
khẩn trương đứng lên, trong đầu lại hồi tưởng khởi ngày đó Cổ Vưu Chấn
muốn làm như thế đối với nàng, vì thế chậm rãi muốn lui về phía sau.
Ai ngờ Vân Thượng Phi nhưng không có bất kỳ động tác gây rối nào với nàng, hắn chỉ là cầm tiết khố của nàng đến, động tác mềm nhẹ vì nàng mặc vào, thời điểm hai tay rời đi, lại làm như có ý vô tình dùng đầu ngón tay
như có như không lướt qua hai chân của nàng,.
Tiếp theo, hắn lại
rất tự nhiên, mặc cái yếm vào cho nàng, vì nàng nhẹ buộc dây lưng phía
sau lưng, tiếp theo là mu bàn tay lại nhẹ nhàng lướt qua phía sau lưng
của nàng, lại làm cho nàng run rẩy không thôi.
Cận Liễu Liễu
không biết những động tác đó của hắn là cố ý, chỉ nói là vì nàng mặc
quần áo có khi không cẩn thận đụng tới mà thôi. Nàng còn vì mình mạc
danh kỳ diệu run rẩy cảm thấy kỳ quái.
Hai tay Vân Thượng Phi
dường như mang theo ma lực bình thường, rất nhanh mặc cho nàng xiêm y
toàn thân, bởi vì cũng sắp buồn ngủ , cho nên cũng không mặc trung y.
Hắn nhìn Cận Liễu Liễu si ngốc túy túy, cười càng thêm tà mị: “Tam thiếu phu nhân, xiêm y đã mặc xong.”
Cận Liễu Liễu cả kinh: “Nga, đa tạ ngươi .”
“Ta hầu hạ , có tốt không? Tam thiếu phu nhân cảm thấy thoải mái hay không thoải mái?”
Nàng thành thật nói: “Ta cảm thấy rất kỳ quái, trên làn da cảm thấy ngứa nhè nhẹ .”
Vân Thượng Phi trong mắt hiện lên một chút thần sắc đắc ý: “Đây là ta mới
chỉ là lướt qua công phu đơn giản nhất, thử tam thiếu phu nhân một chút
thôi, thế mà tam thiếu phu nhân đã có nhiều cảm giác như vậy. Ngươi nói
sau này, ngươi còn có thể coi khinh nam nữ thuật sao?”
Cận Liễu Liễu đối với điều này trở nên nghi hoặc khó hiểu : “Namnữ thuật? Ngươi chỉ là ở giúp ta mặc quần áo a.”
“Namnữ thuật thượng thừa, vô luận nói chuyện, vẻ mặt, động tác, cho dù là một
ánh mắt, đều có thể là vũ khí lợi hại mê vô hình. Tam thiếu phu nhân nếu bái ta làm thầy, ta tự nhiên nguyện ý dốc túi truyền thụ, ngươi chỉ cần có thể học được một nửa chân truyền của ta, đừng nói cái phu quân giả
bệnh kia của ngươi, bất kỳ nam nhân nào trên đời, đều có thể bị ngươi
nắm trong tay. Ngươi nói, những ngày sau này của ngươi, còn sợ có ai dám khi dễ ngươi đâu?”
Cận Liễu Liễu nghe không lắm rõ ràng, nhưng
cái câu “Giả bệnh phu quân”, nàng lại nghe rõ ràng, không khỏi giật
mình: “Ngươi như thế nào biết được phu quân hắn là giả bệnh ?”
Vân Thượng Phi cười thần bí: “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình
đừng làm. Ta đi vào trong viện của hắn tìm hiểu một phen, liền phát giác có điều kỳ lạ. Một thiếu gia dưỡng bệnh mà thôi, làm cái gì lại có
nhiều thân vệ gác sân như vậy. Vì thế, ta liền tìm tòi đến tột cùng. Rồi mới phát hiện hắn nguyên lai là giả bệnh đã nhiều năm, bị nhốt trong
viện đã lâu, trách không được tính tình lại cổ quái như vậy . Muốn ngươi mỗi ngày hầu hạ hắn, thật ủy khuất ngươi .”
Hắn một mặt nói
chuyện, một mặt thân thủ cầm hai tay Cận Liễu Liễu lại có thêm vết
thương