
ầm chậm trôi qua, trong phòng thật yên lặng, chỉ có tiếng loạt xoạt của giấy tờ.
Một tập tài liệu dày ghi lại từng sự kiện so với kịch bản trên Tivi còn kịch tính hơn vạn lần. Một người đàn ông thành đạt và đã kết hôn bất ngờ gặp một cô gái phong trần xinh đẹp, nói là gặp dịp thì chơi cũng được, kết quả là cô gái đó có thai mà người đàn ông kia không chịu trách nhiệm, quất ngựa truy phong.
Cô gái kia không nhẫn tâm bỏ đứa con, một mặt vẫn theo nghề cũ, một mặt sinh đứa trẻ ra rồi nuôi nấng. Khi con gái được ba tuổi thì cô gái kia bất hạnh lâm bệnh nặng, không bao lâu thì buông tay từ trần. Người chị em tốt của cô vốn cũng làm nghề đó có lòng tốt giúp cô chăm sóc đứa trẻ không nơi nương tựa. Đến khi cô bé bảy tuổi vì nợ vay nặng lãi, sợ liên lụy đến cô bé nên bất đắc dĩ bỏ cô bé trước cửa cô nhi viện.
Đôi mắt đong đầy nước mắt, Tinh Thần hít một hơi dài, quật cường không cho nước mắt rơi xuống nhưng vẫn không không chế nổi. Từng giọt, từng giọt cứ rơi xuống thấm ướt cả tờ giấy trên tay.
Những thứ này không phải là một câu chuyện mà là chân tướng, Cổ Thế Xương là cha ruột của cô.
Thì ra đây chính là nguyên nhân vì sao ông ta rõ ràng không muốn nhưng lại không thể không nhận nuôi cô.
Thì ra, đây chính là lý do vì sao những người ở Cổ Gia kia đều ghét cô.
Thì ra cô là đứa con gái riêng.
Thật lâu sau, cô vẫn ngồi ngơ ngác ở một chỗ, lặng lẽ rơi lệ.
“Đã xem xong?” Người đàn ông ngồi bên cạnh lên tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cô vẫn không chịu ngẩng đầu, hít mũi thật sâu, giọng mạng nồng đậm giọng mũi hỏi: "Tất cả đây đều là sự thật?"
“Em nói xem?" Hắn nhàn nhạt trả lời: “Tôi không cần phải dựng chuyện lừa em."
“Dì Hồng...... bà ấy hiện tại ở đâu?”
“Chín năm trước, bởi vì thiếu tiền vay nặng lãi, bị chủ nợ ép đến tinh thần thất thường. Về sau bởi vì sử dụng dao đâm chủ nợ bị thương nên hiện tại bị nhốt tại bệnh viện tâm thần.”
Tinh Thần ngẩng đầu, một đôi mắt to mênh mông tất cả đều là đau thương, cô nhìn hắn lầm bầm hỏi: "Vì sao anh lại cho tôi xem mấy thứ này?"
“Bởi vì em là đứa trẻ ngoan," Phó Hoành nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai tựa như ác ma, “Cho dù em có thống hận Cổ Thế Xương cũng sẽ không mong muốn nhìn cha ruột của mình bị liên lụy."
“Lời này của anh là ý gì?” Cô không hiểu, ngạc nhiên hỏi.
“Ý của tôi là, chúng ta nghĩ tiếp tục sai lầm đêm hôm đó,” Hắn đứng lên, vững vàng nhìn thẳng cô,“Đến khi tôi chán mới thôi.” Tinh Thần khó có thể tin nhìn hắn, một câu cũng không nói được.
“Tôi là người trí nhớ tốt, đương nhiên cũng rất thù dai." Hắn vô cùng thoải mái mà nói: “Một năm sau, tôi sẽ trở lại Đài Loan cùng làm việc với cha em, tôi chưa bao giờ nhận mình là chính nhân quân tử, chỉ làm theo ý thích. Nếu không cẩn thận nhớ lại ngày hôm nay bị em cự tuyệt chỉ sợ sẽ làm không ít chuyện bất lợi đối với lệnh tôn, tôi nghĩ em chắc cũng không muốn điều đó."
Hắn chưa cho Tinh Thần cơ hội lên tiếng. Tiếp tục nói: “Đương nhiên, làm chuyện báo đáp tôi có thể giúp em chăm sóc người đàn bà có vẫn đề về tâm thần kia, để cho bà ta vào trại an dưỡng tốt nhất Đài Loan, mời bác sỹ trị liệu tốt nhất, sẽ không bị nhốt tại bệnh viện tâm thần, em cảm thấy đề nghị này như thế nào?"( Còn thế nào? Hộc máu mà chết vì tức chứ thế nào nữa)
Người đàn ông tàn nhẫn! Hắn phá hỏng của cô tất cả rồi còn giả vờ giả vịt trưng cầu ý kiến.
Hai mắt mở to trống rỗng, Tinh Thần bất chợt bật cười đến thê lương: "Tôi có thể nói "Không" sao?"
“Em hiểu được là tốt." Chưa dứt lời, cái người đàn ông vừa rồi còn khiêm tốn nho nhã trong nháy mắt chợt biến mất, chạm ngay vào mặt cô là khuôn mặt người đàn ông đó. Cô còn chưa kịp tránh đã bị bàn tay hắn bóp chặt cằm.
“A......” Tinh Thần bị đau nhăn mày lại.
“Từ giờ trở đi, em hãy ngoan ngoãn nhớ cho tôi!" Hắn xiết lấy chiếc cằm nhỏ, bên tai là lời nói của ác ma lạnh như băng phát ra uy hiếp vô tình: "Cổ Tinh Thần, nếu em còn dám tìm cái chết, tôi sẽ khiến cho cả nhà Cổ Thế Xương chôn cùng em!”
“Mà cái người đàn bà kia sẽ biến thành kẻ ăn mày bên đường không ai thèm bố thí."
“Hiện tại, em đã nghe rõ ràng chưa?” Giọng nói của hắn như sấm bên tai, lạnh băng như không khí dưới âm ba mươi độ làm cho người ta không rét mà run.
Tinh Thần nghe rõ ràng, cho nên đã trở nên ngoan ngoãn.
Hắn không cho cô đi làm thêm, cô liền nghỉ việc; hắn bắt cô mỗi buổi tối đều phải đến phòng hắn, cô ngoan ngoãn đến đây mỗi ngày chờ hắn trở về. Hắn nói cô không cần để ý đến anh em nhà họ Cổ kia, cô liền gật đầu ngay, thậm chí nghe nói Cổ Hoành Siêu là kẻ nghiện ma túy cũng kẻ khả nghi buôn bán ma túy có liên quan cô cũng không dám sinh hiếu kỳ mà hỏi lung tung.
Cô thật biết điều, ngoan đến mức không có chút sai sót nào để hắn moi ra được.
Dĩ nhiên thay vì nói cô ngoan thì nên nói cô gái này nhịn thật giỏi, dù trong lòng có áp lực lớn nhưng cũng không dễ dàng để lộ ra, hắn muốn cô làm gì, cô đều ngoan ngoãn phục tùng.
Tan học, cô liền lập tức trở về, hoặc là học bài, hoặc là lặng lẽ ở thư phòng đọc sách.
Đến lúc chạng vạng, người giúp việc nấu ăn xong rồi đi, cô sẽ ngồi đó chờ hắn về ăn cơm.
Yên lặn