
Cảnh Thiên, Độ Nhất cùng Tháp Cát Cổ Lệ lần lượt rời từ cửa hông, cửa sau của phủ Thừa tướng. Sau khi chắc chắn bọn họ đã rời đi, Mục Hoa gọi quản gia đến, ghé vào tai hắn, dặn dò một phen, quản gia Mục phủ lập tức ra khỏi tướng phủ, vòng vèo quanh mấy con phố, đến Nam Uyển- nơi giam giữ thái tử Hoàng Nhan Hồng đã bị phế.
Từ khi bị phế truất khỏi ngôi vị thái tử, bị chính phụ thân của mình- Hoàn Nhan Liệt, giam giữ tại đây, Hoàn Nhan Hồng tuy đã mất đi tự do, nhưng mà hết thảy nên có, hắn đều có. Huống chi tốt xấu gì hắn cũng là phụ thân của đương kim hoàng thượng- Hoàn Nhan Kiệt, nên vào lễ mừng năm mới, những thứ được bày biện trong Nam Uyển cũng không hề tầm thường.
“Điện hạ…” Hạ Kính- tâm phúc của Hoàn Nhan Hồng, đi đến bên cạnh hắn, thì thầm vào tai hắn mấy câu.
“Ưm? Mời hắn vào!”
Đám người vừa tiến đến liền cung kính quỳ xuống, dập đầu hành lễ với Hoàn Nhan Hồng: “Nô tài khấu kiến thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên tuế!”
“Đứng lên đi! Ban thưởng ghế ngồi!” Hoàn Nhan Hồng tựa hộ rất hưởng thụ cụm từ “thái tử điện hạ thiên tuế” kia, bộ dáng hiện tại của hắn, một chút cũng không giống như người đang bị nhốt, ngược lại lại xem Nam Uyển này như Đông Cung lúc trước.
“Điện hạ, ta mang đến lời nhắn của Tướng gia.” Quản gia nói ra tin tức, lặp lại toàn bộ những gì Mục Hoa đã nói cho Hoàn Nhan Hồng nghe. Trí nhớ của quản gia kia vô cùng tốt, Mục Hoa chỉ cần nói một lần, hắn có thể một chữ không nhầm mà “lặp lại” lần nữa.
Bởi vì thân phận đặc thù của Hoàn Nhan Hồng, hiện tại bị nhốt tại Nam Uyển, Mục Hoa cân nhắc kĩ lưỡng, quyết định không lựa chọn phương thức liên lạc bằng thư từ, mà mỗi lần như thế đều cho quản gia đến truyền lại lời của mình, mặc dù bị người khác phát hiện, cũng không nắm thóp lão được.
“Không tồi! Không hổ là Thừa tướng!”
Hoàn Nhan Hồng nghe xong chuyện “kết minh” của Mục Hoa cùng ba người Long Trạch Cảnh Thiên, trong mắt đen âm u xen lẫn lo lắng. Từ lúc Hoàn Nhan Liệt thoái vị, Hoàn Nhan Kiệt đăng cơ, hắn đã đoán rằng Phượng Thương đã động tay động chân trong tối. Chỉ là, hắn không ngờ Phượng Thương vậy mà không tự mình làm hoàng đế, ngược lại đề cử con hắn làm hoàng đế.
Phụ hoàng a phụ hoàng, người khôn khéo như vậy, lọt vào tay Phượng Thương, không phải cũng trở thành tù nhân? Hoàn Nhan Hồng đứng lên, đi đến bên cạnh quản gia, phân phó vài câu, quản gia liên tục gật đầu.
“Trở về nói cho Mục Thừa tướng, chờ ta đăng cơ làm Hoàng , nhất định sẽ phong Mục thị gia tộc nhà lão ngồi ngang hàng với Hoàng tộc!”
“Vâng! Vậy nô tài xin trở về!”
Quản gia đi rồi, Hạ Kính đi đến bên cạnh Hoàn Nhan Hồng: “Điện hạ, Mục Hoa có đáng tin?”
“Mặc kệ có tin được hay không. Dòng máu chính thống chảy xuôi trong huyết mạch của Bổn cung, chỉ bằng lão mà muốn hiệu triệu cả nước? Ai sẽ nghe hắn chứ? Mục Hoa là người thông minh, lão biết rõ làm thế nào mới có lợi với lão nhất!”
Quả nhiên, Hoàn Nhan Hồng đoán không sai, khi quản gia một năm một mười truyền lại lời của Hoàn Nhan Hồng cho Mục Hoa, Mục Hoa không nhịn được nhẹ gật đầu.
Thấy lão gia nhà mình như vậy, quản gia có chút buồn bực: “Tướng gia, vì sao ngài không chính mình đăng cơ?”
“A, ta làm hoàng đế?” Mục Hoa lắc đầu: “Không nói đến chuyện ta hiện tại đã bao nhiêu tuổi, ta đây không có huyết mạch hoàng thất, ai sẽ ủng hộ ta? Lại nói, hiện tại ta ngoài cái mạng già này, không có gì cả, có được ngôi vị hoàng đế, trở thành Hoàng thượng rồi sẽ làm cái gì? Điều duy nhất ta muốn, chính là báo thù cho Vũ Điệp! Cả đời này Mục Hoa ta đều sống trong vinh quang, cũng vì chuyện của Vũ Điệp, bị người lừa một lần. Nỗi nhục này, thù này, ta dù có chết, cũng muốn đáp lễ lại!
Mới chỉ ngày đầu năm mới, đã có nhiều chuyện đen tối như vậy phát sinh, có điều đám người trong Nhiếp Chính Vương phủ lại không hề đoán trước được âm mưu sắp xảy ra, trong Vương phủ vì sự có mặt của Tiểu thế tử mà bao phủ bầu không khí vui mừng.
“Tiểu đệ đệ nhả bong bóng với ta!” Hoàn Nhan Kiệt dù sao còn nhỏ tuổi, cho tới giờ cũng chưa tiếp xúc với con nít mới sinh, hôm nay nhìn thấy bộ dáng trắng nõn của Phượng Kiêu, trong lòng hết sức yêu thích. Từ khi Phượng Kiêu sinh ra, hắn vẫn luôn ở cạnh, không chịu cách ra một bước, chứ đừng nói tới chuyện trở về hoàng cung.
“Kiệt nhi rất yêu mến tiểu đệ đệ a!” Thấy Hoàn Nhan Kiệt thân cận cùng Phượng Thương như vậy, Đông Phương Lam âm thầm cao hứng. Cho dù sau này Hoàn Nhan Kiệt sẽ trở thành minh quân hay một vị hoàng đế bình thường, bà luôn hi vọng Hoàn Nhan Kiệt có thể bảo vệ cho hài tử của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. Lại nói, trong này cũng có chút tư tâm. Trong mắt Đông Phương Lam, Mộ Dung Thất Thất thân với bà hơn Hoàn Nhan Kiệt rất nhiều, bà tất nhiên sẽ thiên vị nàng hơn.
“Ta rất yêu thích tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ cũng rất yêu thích ta!”
Hoàn Nhan Kiệt ngây thơ nói, lần nữa khiến mọi người chung quanh nở nụ cười. Lúc này Tố Nguyệt đi tới: “ Hoàng thượng, Tiểu thế tử buồn ngủ rồi!”
“Ừ!” Mặc dù không nỡ rời xa tiểu đệ đệ, Hoàn Nhan Kiệt vẫn cố gắng kìm nén lòng yêu thích của mình, để Tố Nguyệt ôm Phượng Kiêu đi.
“Bẩm