The Soda Pop
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3218793

Bình chọn: 7.5.00/10/1879 lượt.

phát sinh chuyện như vậy. . . . . .”

Nghe Bạch Thất nói như vậy, Như Ý lại càng cảm thấy buồn bực, Mộ Dung Thất Thất muốn mời Bạch Ức Nguyệt đi ngắm hoa, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra!

“Ta chính là người của Nam Lân vương phủ, theo ta được biết, công chúa trong hoàng cung đang theo bên cạnh Hoàng thái hậu, cũng không có nhắc tới chuyện cùng tiểu thư đây có hẹn. Không biết Bạch tiểu thư nhận được thư mời từ người nào?”

“Có người đem thiếp mời đưa đến nhà ta!” Bạch Ức Nguyệt lấy thiếp mời đưa cho Như Ý.

Vừa thấy thiếp mời, Như Ý đã hiểu, “Thiếp mời này không phải của Nam Lân vương phủ chúng ta! Bạch tiểu thư có thể không biết, Nam Lân vương phủ có thiếp mời đặc biệt, trên mỗi thiếp đều có con dấu riêng của Vương gia. Trên thiếp của Công chúa cũng có con dấu công chúa, hơn nữa, đây không phải là nét chữ của công chúa.”

Như Ý từng vô tình thấy Mộ Dung Thất Thất viết lời một bài hát, tuy chỉ thấy được chỉ hai ba chữ, nhưng Như Ý vẫn nhớ kỹ nét chữ của Mộ Dung Thất Thất, cho nên lúc này mới có thể khẳng định như vậy.

“Nhất định là có người giả mạo công chúa để mời Bạch tiểu thư tới đây, công chúa chúng ta chắc chăn không bao giờ phát thiệp mời như vậy!”

Như Ý khẳng định như vậy, cũng xác minh ý nghĩ lúc trước của Bạch Ức Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất nhất quyết sẽ không làm ra những hành động bỉ ổi như thế.

Trên đỉnh núi, chờ sau khi sương khói tan hết, tất cả mọi người phát hiện không thấy Bạch Ức Nguyệt, tên to con ôm cái tay gãy, trên đầu 1 tầng mồ hôi lạnh. Bên cạnh vẫn có người bị sương khói làm cho ho khan, tên to con trực tiếp một cước đá vào mông người nọ. “Ho cái rắm a! Người chạy đi rồi! Còn không đuổi theo cho ta! Bắt ả tiện nhân kia về đây cho ta!”

Khi tên to con cùng đám người chuẩn bị đuổi theo Bạch Ức Nguyệt, Hạ Tuyết xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Vừa nhìn thấy thiếu nữ cho mình bạc lúc trước, tên to con mặc dù đau muốn chết, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nịnh hót, “Cô nương, chuyện này làm không có tốt, là lỗi của chúng ta. Bất quá ngài yên tâm, chúng ta nhất định đem con tiện nhân kia bắt trở về, đến lúc đó bảo đảm khiến ngài hài lòng!”

“Hừ!” Hạ Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lúc mọi người vừa thấy ngân quang chợt lóe, nụ cười của tên to con cứng lại, qua vài giây đồng hồ, đột nhiên một trận máu tươi phun ra , đầu tên to con nghiêng một cái, cùng cổ hoàn toàn “không còn quan hệ”, cái đầu tròn như trái banh lăn lông lốc trên mặt đất, lây dính một tầng mỏng bụi đấy.

“Lão đại!” Những người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, nhưng câu nói kế tiếp còn chưa kịp phát ra, cái cổ đã bị bảo kiếm Hạ Tuyết chém đứt.

“Chạy mau a!”

Rốt cục có người thông minh nhìn thấy Hạ Tuyết muốn giết người diệt khẩu, lập tức bỏ chạy, những người lúc trước đã bị thương kia, tự nhiên là bị bỏ ở phía sau, chưa chạy được hai bước, đã thành vong hồn dưới kiếm của Hạ Tuyết.

“Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Có người cố hết sức chạy trước, muốn đem toàn bộ khí lực từ khi sinh ra tới giờ ra chạy, nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Hạ Tuyết liền đi tới trước mặt hắn. Thấy Hạ Tuyết lạnh như băng, mang theo hơi thở của sự chết chóc, người nọ cả người phát run, thanh âm mắc kẹt trong cổ họng, chưa kêu tiếng nào, đã thành người chết tiếp theo/

Mười người, bất quá chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ đều nằm trên mặt đất. Đất vốn màu vàng xám bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm chết chóc.

Nghe được trên núi có tiếng người la cứu mạng, sắc mặt Như Ý cùng Bạch Thất trầm xuống, cùng nhau nhìn về phía Bạch Ức Nguyệt. Bạch Ức Nguyệt biết hai người này muốn đi lên thăm dò đến tột cùng xảy ra chuyện gì , nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là người nào hãm hại Mộ Dung Thất Thất, liền nói: “Đi! Chúng ta đi lên xem một chút!”

Đến khi ba người lên đến đỉnh núi, nhìn qua liền thấy ngổn ngang thi thể. Hơn nữa đúng mười người, vừa khớp với đám người kia.

Như Ý cùng Bạch Thất kiểm tra một loạt, nhìn Bạch Ức Nguyệt lắc đầu. Công phu nhanh như vậy, những người này toàn bộ đã chết, hơn nữa còn là một chiêu lấy mạng. “Rốt cuộc là người nào?” Bạch Ức Nguyệt nêu lên nghi vấn, Như Ý cùng Bạch Thất cũng đang ngầm suy đoán.

Là ai đây? Thời gian ngắn như vậy, thế nhưng giết chết mười người, hơn nữa toàn là độc chiêu lấy mạng, hạ thủ ác độc như thế, rốt cuộc là ai làm? Những vấn đề này, quanh quẩn ở trong lòng ba người.

Như ý cùng Bạch Thất chia ra xem xét bốn phía, Như Ý ở một bên trên một bụi cỏ phát hiện dấu vết hai hàng bánh xe cán qua, nhìn hình dáng bụi cỏ bị đè ép, dấu vết này tựa hồ mới có , chẳng lẽ, là người thần bí kia làm? (Cái này hình như có liên quan đến ng dấu mặt ở mấy chương trc ak)

Mãi cho đến xế chiều Mộ Dung Thất Thất mới biết được tin Bạch Ức Nguyệt gặp chuyện trên đỉnh Kính Đình, lập tức vội vã ra khỏi hoàng cung, chạy tới Nam Lân vương phủ.

“Bạch Ức Nguyệt, ngươi không sao chớ!” Nhìn thấy Bạch Ức Nguyệt, câu nói đầu tiên mà Mộ Dung Thất Thất nói chính là hỏi an nguy của nàng. Lúc trước bị Bạch Ức Nguyệt xa lánh, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không có để ý, vẫn chỉ quan tâm Bạch Ức Nguyệt có bị thương không.

Lời nói cùng thái độ lo lắn