pacman, rainbows, and roller s
Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3218814

Bình chọn: 10.00/10/1881 lượt.

Tuyết lập tức buông lỏng. Chỉ cần không phải Y Liên là tốt rồi!

Mặc dù giọng nói của Di Sa khi nhắc tới Y Liên lúc nào cũng ôn nhu đến khiến nàng phát ghen, nhưng chỉ cần một ngày còn chưa tìm được Y Liên, nàng vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh công tử nhiều thêm một ngày. Tốt nhất Y Liên vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện, để nàng mãi được bầu bạn cùng Di Sa . . . . . .

Được Mộ Dung Thất Thất hẹn, đến nơi lại xuất hiện một đám lưu manh, thật sự là ngoài dự liệu của Bạch Ức Nguyệt.

Bây giờ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ những người này là do Mộ Dung Thất Thất phái tới sao? Nếu đúng thì nàng tại sao lại đối với mình như vậy?

Bạch Ức Nguyệt nghĩ không ra mình đã kết thù chuốc oán với Mộ Dung Thất Thất hồi nào, trừ việc lúc trước có hơi nặng lời, sau đó lại cự tuyệt liên lạc với nàng, hình như mình cũng không có làm cái gì chuyện gì quá phận cả. Chẳng lẽ, Mộ Dung Thất Thất lại hẹp hòi như vậy?

Nghĩ đến đây, Bạch Ức Nguyệt liền lắc đầu. Mặc dù nàng quen biết Mộ Dung Thất Thất không lâu, nhưng với một cô gái có thể đàn được một khúc《 Tiếu hồng trần 》kia, sao có thể là người bụng dạ hẹp hòi được cơ chứ! Nhất định là có người ở giở trò quỷ sau lưng nàng!

Chẳng qua là, thời gian không cho phép Bạch Ức Nguyệt suy nghĩ những chuyện này, một trận mùi hôi xông đến, cái môi tím ngắt của tên to con trực tiếp tiến tới trước mặt Bạch Ức Nguyệt.

“Ọe –” Bạch Ức Nguyệt nhịn không được suýt chút nữa là phun ra hết đồ ăn ban sáng.

“Tiện nhân!” Tên to con vốn định ngậm lấy cánh môi anh đào của Bạch Ức Nguyệt, nghiền ngẫm, thưởng thức một chút ở trong đó có tư vị gì, không nghĩ tới đối phương lại ói mửa một trận, dập tắt hết thảy hứng thú của hắn.

Giơ tay, tên to con định tát Bạch Ức Nguyệt một bạt tai, không ngờ hắn vừa mới giơ tay còn chưa có hạ xuống, thì đột nhiên ôm tay quỳ gối trên mặt đất.

Nhìn lại, tay phải của tên to con đã bị chém đứt, máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, co co động, còn bốc hơi nóng, khiến cho người nhìn thấy vô cùng kinh sợ.

“Xẹt xẹt–” hai tiếng, sợi dây trên người Bạch Ức Nguyệt bị chặt đứt, bảo kiếm bị ghim trong thân cây lần nữa trở lại tay nàng.

“Tại sao lại là ngươi?”

Khi Bạch Ức Nguyệt thấy người kia xuất hiện, kinh ngạc kêu ra tiếng . Người này, không phải là người lúc trước đã tỷ võ với nàng – Như Ý sao! Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

Như Ý không nói 1 lời vô ích, thả một viên thuốc xuống mặt đất, sương mù dày đặc tản ra, “ầm” một tiếng, hắn lập tức lôi Bạch Ức Nguyệt lao xuống chân núi.

Nghe trên núi có tiếng nổ tung, Bạch Thất cả kinh, nghĩ tới Bạch Ức Nguyệt còn đang trên núi, Bạch Thất lập tức chạy nhanh lên núi. Mà Như Ý, lúc này đã lôi kéo Bạch Ức Nguyệt đi tới giữa sườn núi.

Có lẽ do chạy vội vàng, hai người cũng không có chú ý rằng tay Như Ý đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Ức Nguyệt, cho đến đụng phải Bạch Thất đang đuổi tới, Bạch Thất quát to lên: “Buông tiểu thư nhà ta ra!” Còn chém một đao, hai người mới phát hiện tay của bọn họ đang ngọt ngào”dây dưa” ở chung một chỗ.

“Ai a–” Mặt Bạch Ức Nguyệt đỏ lên, vội rút tay ra , mà đao của Bạch Thất đã vụt đến trước mặt Như Ý.

“Bạch Thất, dừng tay!” Bạch Ức Nguyệt hô lên nhưng đã chậm.

Mắt thấy đao của Bạch Thất sắp chạm đến mình, Như Ý chắp tay trước ngực, kẹp lấy cây đao của Bạch Thất giữa hai lòng bàn tay, “Hmm!” Như Ý hét lớn một tiếng, trừng mắt, gương mặt giận đến đỏ au, “Rắc, rắc, rắc –” đao của Bạch Thất dĩ nhiên trực tiếp bị hành động như vậy bẻ gãy thành 2 nửa, khiến cho Bạch Thất sửng sờ đần mặt ra.

Nội lực thật thâm hậu! Bạch Thất trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.

“Bạch Thất, hắn không phải là người xấu!” Bạch Ức Nguyệt gấp gáp tiến đến trước mặt Như Ý, “Huynh có sao không a? Có làm huynh bị thương không? Thật xin lỗi!”

“Không sao!” Như Ý lắc đầu, thật thà cười một tiếng, nhẹ buông tay, đoạn đao gãy rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “bịch”. “Chẳng qua lỡ làm hỏng đao của hắn mất rồi!” (Nu:hix, Như Ý ca đáng iu quớ ^^)

“Bạch Thất, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta!” Bạch Ức Nguyệt kể cho Bạch Thất nghe chuyện xảy ra trên đỉnh núi, sắc mặt Bạch Thất thoáng chốc 囧, vội vàng hướng Như Ý hành lễ, “Đa tạ tráng sĩ đã cứu đại tiểu thư của chúng ta! Nếu không nhờ tráng sĩ ra tay, tiểu thư của chúng ta có thể đã bị ác nhân khi dễ! Bạch Thất lỗ mãng, không phân tốt xấu, thiếu chút nữa ngộ thương tráng sĩ, là Bạch Thất không phải! Xin tráng sĩ thứ tội!”

Bạch Thất, mấy đời làm gia nô Bạch phủ, bởi vì hết mực trung thành nên được chủ nhân ban thưởng họ “Bạch”, lại là con thứ bảy, cho nên gọi là Bạch Thất. Hiện tại Bạch Thất biết rõ chân tướng, trong lòng rất là áy náy. May mắn là không có làm Như Ý bị thương nếu không hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.

“Không cần khách khí! Ngươi cũng không đả thương ta, huống chi ta phá hủy đao của ngươi, coi như là huề”. Như Ý ôm quyền đáp lễ.

Thấy Như Ý khách khí như vậy, cũng không so đo mình đã vô lễ, Bạch Thất đối với Như Ý càng có thêm hảo cảm. “Tiểu thư của chúng ta được Trấn Quốc công chúa gởi thiệp mời đến núi Kính Đình ngắm hoa, không nghĩ tới sẽ